Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1831



Chương 1831:

Bên này, Diệp Lâm Quân vừa nhận được phần thưởng thì đã có người tìm đến cửa.

Lần này mọi người đều cực kỳ khách khí.

Họ chào hỏi Diệp Lâm Quân rất ân cân.

Hỏi xem sức khỏe anh thế nào.

Ngay cả mấy người Ngô Thị Lan và Lý Văn Chãn trước đây cũng đã hoàn toàn thay đổi thái độ.

Đây là chuyện mà khi xưa không thể xảy ra.

“Các ông bà đến vì cái này sao?” Diệp Lâm Quân cười lạnh nói.

“Không chỉ vì cái này đâu! Chúng tôi đến để chúc mừng cậu được ban tặng phần thưởng cao nhất mà!” Mấy người Ngô Thị Lan cười ha hả nói.

“Cảm ơn!” Mấy người Ngô Thị Lan hai mắt nhìn nhau, sau đó Ngô Thị Lan hỏi: “Hạo Quân? Còn thuốc đâu? Chúng tôi xem được không?”

Diệp Lâm Quân lắc đầu bất đắc dĩ.

Quả nhiên, giấu đầu lòi đuôi mà.

Những người này tìm anh thì làm gì có ý tốt chứ.

“Thuốc được niêm phong chân không, cất vào kho rồi, không thể xem được!”

Diệp Lâm Quân từ chối thẳng.

Sắc mặt Ngô Thị Lan lập tức thay đổi, bà ta tiếp tục cười hỏi: ‘Hạo Quân, cháu định dùng loại thuốc này như thế nào?”

“Hay là cháu không định dùng nó vậy?”

Diệp Lâm Quân liếc bà ta một cái rồi nói: “Cháu vừa nhận thưởng thì bà đã đến rồi, cháu làm gì có cơ hội sử dụng chứ!”

“Hạo Quân, thật tốt qua! Đưa loại thuốc này cho tôi đi! Tôi lấy tiền mua! Bất kể bao nhiêu cũng mual”

Mấy người Ngô Thị Lan đến đây chính là đánh cược.

Phải lấy được thuốc dù cho táng gia bại sản!

Trở thành thành viên của môn phiên Tây Đường là thứ tiền không mua được.

“Được, cậu cứ nói giá đi! Chúng tôi thành tâm muốn có nói”

Lý Văn Chấn và Trịnh Quốc Thắng thúc giục.

Họ nhất định phải lấy được loại thuốc này.

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Diệp Lâm Quân.

“Không bán!” Tải app truyện hola đọc ngon nhé!

Diệp Lâm Quân từ chối thẳng.

Bao nhiêu tiền cũng không bán!

Mọi người đều sửng sốt.

Rồi nhanh chóng phản ứng lại.

Họ sai rồi.

Diệp Lâm Quân không thiếu tiền!

Cho dù thân thể có như vậy thì cũng không bao giờ thiếu tiền.

Bên cạnh còn có một nữ Chiến Thần bảo vệ anh.

Cuộc sống hoàn toàn không phải lo lắng!

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Ngô Thị Lan nghĩ gì đó, cười nói: “Vậy cậu có thể ra điều kiện! Điều kiện nào cũng được!”

“Được, chỉ cần cậu có thể đưa thuốc cho chúng tôi, bất cứ điều kiện nào chúng tôi cũng đồng ý!”

Lý Văn Chấn xoa tay phấn khích.

Những người khác thậm chí còn gấp sốt ruột..

Đặc biệt là mấy người trẻ tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.