Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1862



Chương 1862:

Còn đưa cho bên ngoài sao? Tiếp sau đó, Diệp Lâm Quân thốt lên một câu: “Lấy đi rồi thì các người cũng không còn mạng để đi ra nữa!” “Cái gì?” Chỉ một câu nói mà khiến cho tất cả cao thủ đều lạnh gáy, hôn vía lên mây.

Bọn họ đang nghĩ chốc lát thôi Diệp Lâm Quân sẽ đứng dây nói với mọi người…

Anh căn bản không sao.

“Không sao, hù các người thôi!” Diệp Lâm Quân mỉm cười.

“Tôi đưa thuốc cho các người, chỉ câu xin các người tha cho tôi một mạng!” Diệp Lâm Quân nói một cách nghiêm túc.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi đúng là làm một phen hú vía.

“Ha ha ha, đây chính là chiến thần Côn Luân của Lạc Việt thời xưa đây sao? Tôi còn tưởng là người đàn ông kiên cường giàu lòng hi sinh đấy? Vậy mà?”

“Để giữ mạng, để kéo dài hơi tàn, vậy mà lại nhượng ra loại thuốc mà cả Lạc Việt khen thưởng cho cậu?”

“Có tiếng mà không có miếng! Lạc Việt chỉ toàn là một đám như nhược! Chẳng có thứ tốt lành gì”

“Diệp Lâm Quân đúng là tên phế vật! Chiến thân Lạc Việt chỉ làm trò cười cho thiên hạ!” Nghe tin Diệp Lâm Quân lấy thuốc để đổi lấy mạng sống của mình, mọi người đều cảm thấy thích thú, đều bắt đầu cười nhạo.

“Vốn dĩ là muốn giết cậu! Nhưng lân này không giết cậu nữa!” “Đường đường là chiến thần Lạc Việt lại vì mạng sống mà chủ động dâng hiến loại thuốc có giá trị liên thành, thật là sảng khoái quá!” “Chuyện này truyền ra ngoài, không biết nguyên cái Lạc Việt này còn mặt mũi nữa không đây?”.

Liên minh báo thù đứng về phía đối lập với Lạc Việt.

Lạc Việt càng xuất hiện những chuyện như thế này, bọn họ càng cảm thấy vui mừng.

Đặc biệt là Diệp Lâm Quân, thân ở vị trí cao, nhưng lại ngắc ngoải thế này, càng làm bọn họ thêm vui sướng.

“Diệp Lâm Quân, cậu định giữ mạng mà ngoan ngoãn giao ra thuốc đó sao?” Một người trong số đó cười nhạo hỏi.

“Tôi sẵn sàng! Chỉ cần các người tha mạng cho tôi, tôi sẵn sàng dâng lên thuốc!”

Diệp Lâm Quân gật đầu “khuất nhục”.

“Ha ha ha ha…”

Đám người vừa cười nhạo, vừa mang thuốc rời đi mà không hề hay biết lúc này khóe miệng của Diệp Lâm Quân đã nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.

Bọn họ đã bị anh lừa.

Đây là kế hoạch của Diệp Lâm Quân.

Làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn đợi đám người này đến lấy thuốc đi.

Trong khoảng thời gian này, anh tuyệt đối sẽ không ra tay.

Không cần thiết phải giết những người này, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, còn khiến bản thân bị bại lộ.

Liên minh báo thù sẽ lập tức biết được việc anh đang làm, như thế chỉ khiến anh được không bù mất.

Cho nên chủ động đưa thuốc cho bọn họ, thuận theo đám người này, theo dõi bọn chúng, để điều tra ra kẻ nào đang thật sự đứng phía sau.

Bọn họ không tài nào ngờ được lần này rời khỏi biệt thự, thì đã bị người ta theo dõi rồi.

Lúc này, Bắc Thiên Vương bước vào: “Điện chủ, mọi thứ đều bình thường! Người của chúng ta đã đi theo bọn chúng!”

“Lần này không đòi hỏi phải tóm hết bọn chúng triệt để, nhưng bắt vài tên đầu sỏ lớn có lẽ không thành vấn đề”

Diệp Lâm Quân mỉm cười: “Được, theo chặt một chút! Đừng để mất dấu, chúng ta cứ đợi mà thu lưới!”

“Không hổ ngài là điện chủ! Không những có sức mạnh siêu tuyệt, mà mưu kế cũng thật đáng sợ, làm đối thủ của ngài đúng là bất hạnh!” Bắc Thiên Vương mỉm cười.

Đám người vừa rời khỏi đó tâm trạng rất tốt, chúng dương dương tự đắc mà tiến đến Hải Phòng.

Khi người ta tự cao tự đại, sự cảnh giác của họ sẽ giảm đi rất nhiều.

Bọn họ không biết mình đã bị người ta theo dõi thì thôi, mà trên người còn bị gắn một cái máy theo dõi cỡ nhỏ nữa.

Nhất cử nhất động đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Lâm Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.