Chương 1974:
Nghe vậy, Lý Từ Nhiệm nắm chặt tay và cầu nguyện: “Tất cảhỳ vọng được đặt vào tứ tiểu long của Lạc Việt. Các người nhất đinhk phải đánh bại Bắc Mail”
“Các người là anh hùng của Lạc Việt! Nhất định phải thắng! Tôi, Lý Từ Nhiệm, sẵn sàng xây tượng cho các người!”
Lý Từ Nhiệm cầu nguyện cả nửa ngày, chỉ vì muốn Diệp Lâm Quân có thể an toàn trở về.
Họ không biết rằng Diệp Lâm Quân mới là người mạnh nhất trong đội này.
Nếu nói có thể đánh bại Bắc Ma, đó phải là Diệp Lâm Quân.
quân.
“Các người hãy làm tiêu hạo sức lực của Bắc Ma trước, đợi khi các người bị đánh bại hết, sau đó chúng tôi sẽ lên, như thế sẽ nắm chắc phần thắng hơn một chút.”
Tiểu thần quân ra lệnh.
Nghe xong mệnh lệnh này; những người trong đội cảm tử đều chết lặng. Không ai đáp lại.
Mặc dù mọi thành viên của đội cảm tử đều biết rằng mình không thể Sống sót trở về.
Nhưng cũng phải chết một cách có tôn nghiêm! Chuyện này chẳng khác nào bảo bọn họ làm bia đỡ đạn, đương nhiên trong lòng ai cũng cảm thấy khó chịu!
Họ cũng là những người đang sống sờ sờ.
Không phải là công cụ bị lợi dụng!
Cho dù bảo bọn họ tự do xung phong cũng được, làm bia đỡ đạn để tiêu hao năng lượng địch, không ai chịu đồng ý.
Nhưng chẳng có ai dám nói ra. Dẫu sao quyền chỉ huy cũng đang nằm trong tay người khác.
Hơn nữa tứ tiểu long cũng có sức mạnh tuyệt đối. Bọn họ sắp xếp như thế nào, đội cảm tử cứ chấp hành như thế đó.
“Mọi người nghe hiểu-cả rồi.chứ? Nếu như không có ai phản đối? Thì xuất phát thôi!”
Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé! Các thành viên đội cảm tử bên dưới khẽ mấp.
máy, nhưng cuối cùng cũng không ai dám đứng ra phản bác.
Tiểu thần quân thấy bên dưới không có ai phản đối, nở nụ cười hài lòng.
Bốn người họ tận hưởng cảm giác nắm quyền khống chế này “Tôi có dị nghị!” Đột nhiên, có người hô lên.
“Hả..
Trong phút chốc, hàng nghìn con mắt đổ dồn về phía người đó.
Chính là Diệp Lâm Quân, chỉ là đang trong thân phận của Đường Mộ Phong trong đội cảm tử.
Bốn người tiểu quân thần nhìn Diệp Lâm Quân, lạnh lùng nói: “Gậu,có phản đối à? “Vâng đúng vậy!”
“Chúng tôi là đội quân cảm tử, chứ không phải đội quân đi nạp mạng! Khi vẫn chưa biết bố trí và sức mạnh của đối phương thế nào mà đi làm tiêu hao sức lực của địch, thế chẳng phải đi chết sao!”
“Dù chết chúng tôi cũng phải chết một cách có giá trị! Không thể chết một cách vô nghĩa như thế được!”
Diệp Lâm Quân vẫn luôn là thống soái, bố trí đánh trận vẫn luôn hiểu biết hơn người khác.
Muốn đi đánh địch, thì phải biết địch biết ta.
Bây giờ tình hình bện Bắc Ma thế nào đều không hiểu, vậy mà lao vào đánh, không phải đi chết thì là gì?
“Nói háy lắm, cúng tôi là đội đảm tử; chứ không phải đi liều chết!”
Lời nói của Diệp Lâm Quân đã thu hút sự tán thưởng của mọi người. Sau cùng, Diệp Lâm Quân cũng đã nói ra nguyện vọng của họ.
Nghe vậy, tiểu thần quân bật cười: “Chúng ta không hiểu đối phương? Thật nực cười! Trên đời này còn có người nào hiểu rõ Bắc Ma so với sư phụ của bọn ta không? Không có!”
“Đòn tấn công kết hợp mà bốn người chúng tôi luyện tập đặc biệt để đối phó với Bắc Ma. Các người bảo chúng tôi không hiểu đối phương sao?”
Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy rất có Tứ tiểu ldng mới là người hiểu fð Bắc Ma nhất. Có vẻ như theo họ là sự lựa chọn tốt nhất.