Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1986



Chương 1986:

Ai cũng cảm thấy bức xúc, nhưng thực tế phũ phàng không thương tiếc.

Họ chẳng còn cách nào khác.

Chẳng mấy chốc, đội cảm tử đã thương vong hơn một nửa.

Những người còn lại chạy tán loạn, nhưng họ vẫn bị Bắc Ma chặn lại.

Giết! Giết! Giết! Bắc Ma lạnh lùng và tàn nhẫn giống như biệt danh của hắn.

Trong mắt gã chỉ có giết chóc.

Mặc dù nhờ có đội cảm tử cản lại, khiến tứ tiểu long mới có cơ hội chạy thoát.

Tuy bốn người không đánh lại Bắc Ma, nhưng so với những người khác mà nói họ vẫn là cường giả.

Chạy thoát không phải là vấn đề.

Lúc này chiến trường đang hỗn loạn.

Bắc Ma lại cho thuộc hạ phong tỏa nơi này.

Cho nên thế giới hoàn toàn không hiểu gì về tình trạng cuối cùng của trận chiến này.

Ngay cả Vệ binh Viêm Long cũng vậy.

Vệ binh Viêm Long vô cùng lo lắng như đứng trên đống lửa.

Khi đòn hợp kích không đối phó được Bắc Ma, vệ binh Viêm Long biết trận này sắp tiêu rồi.

Bây giờ ngay cả tình hình ở trận chiến cũng không biết rõ.

Chưa bao giò lại cảm thấy thấp thỏm như vậy.

Ngũ long của Lạc Việt liên tục thở dài.

“Là chúng ta đã hại mọi người! Lân này đệ tử không trở về được, những người khác đều sắp chết cả rồi!” “Không được, chúng ta không thể chò chết! Nếu như châm hơn một chút, tứ tiểu long và đội cảm tử đều sẽ hi sinh, hơn nữa, không có ai chống lại được Bắc Mai” “Nhưng mọi người có thể làm gì? Ai có thể đối phó với Bắc Ma?” “Tôi nuốn một mình qua đó…

Đột nhiên sắc mặt của mọi người thay đổi.

Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà! “Diệp Lâm Quân!”

“Thời khắc quan trọng này, chỉ có thể thử cậu †a xem saol”

“Mau ra lệnh cho Diệp Lâm Quân tức tốc đến căn cứ Thiên Sơn để ứng cứu!”

“Tạm thời bảo cậu ta không cần lo chuyện của liên minh báo thùnữal”

Vệ binh Viêm Löng ngay lập tức ra lệnh cho.

Diệp Lâm Quân đi cứu viện.

Có điều hoàn toàn không liên lạc được với Diệp Lâm Quân, giống như anh đã bốc hơi bay mất rồi vậy.

“Cái gì? Diệp Lâm Quân không liên lạc được? Cũng không tiếp nhận mệnh lệnh?”

Sau khi vệ binh Viêm Long biết được tin này thì nổi trận lôi đình.

“Diệp Lâm Quân đang làm gì vậy? Bởi vì chúng ta vứt bỏ cậu ta không dùng tới, vì chuyện của tứ tiểu long mà cậu ta ôm hận chúng ta sao?”

“Không phải cậu ta luôn tung hô vì Lạc Việt sao? Bây giờ vì một chút cảm xúc cá nhân mà mất tích, không tiếp mệnh lệnh. Hoàn toàn không để tâm gì đến Lạc Việt!”

“Tôi nhìn lầm cậu ta rồi! Hóa ra cậu ta cũng chỉ vì bản thân mình mà thôi!”

“Diệp Lâm Quân đang ở đâu, mau chóng đi tìm cho tôi! Nếu như không tìm được, thì nghiêm túc xử phạt Diệp Lâm Quân! Đừng nói là Nhất Tự Kiên Vương, ngay cả tư cách làm người dân Lạc Việt cậu ta cũng không xứng!”

Bởi vì Diệp Lâm Quân biến mất, không tiếp nhận mệnh lệnh, cho nên mọi người đều đổ lỗi lên gãt “Trốn thoát, các người có thể trốn được sao?”

Bắc Ma chế nhạo, không ngừng đuổi theo bọn họ.

Trong mắt gã, có cho tứ tiểu long thêm một tiếng đồng hồ để bỏ chạy, gã cũng có thể đuổi kịp.

Bắc Ma đuổi theo, khoảng cách càng thu hẹp lại. Một bước của gã, vượt xa hàng trăm mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.