Chết không được yên! Tôi nguyền rủa anh ta sống không bảng chết!”
Đám bàng môn tà đạo này nghe vậy thì đều cười: “Nhưng các người biết trước kia là ai cứu Lạc Việt không? Là ai khiến danh tiếng của Lạc Việt được vang xa? Vì sao các người không đề cập tới những chuyện này?”
Lâm Phi Dương cười khẩy nói: “Tà ma thì vẫn là tà ma mà thôi. Anh ta làm việc tốt nhất định là có mục đích. Tôi không tin tên Diệp Lâm Quân kia là có lòng tốt như vậy” Đám người Đoàn Minh Nhân cũng lập tức hùa theo: “Đúng vậy! Diệp Lâm Quân là truyền nhân của Tà Thần. Ngay từ đầu đã định ra anh ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Những chuyện tốt mà Diệp Lâm Quân làm đều là giả; đều là gạt người. Loại chó chết như vậy chết cũng sẽ không được yên!”
“Đúng! Diệp Lâm Quân sẽ không được chết tử tế. Đám các người cũng vậy. Tôi nguyền rủa các người sớm xuống địa ngục”
Đám người tự xưng là chính đạo này nhao nhao tức giận mắng. Diệp Lâm Quân tức giận siết chặt năm đấm.
Cái gì là chính? Cái gì là tà?
Đám võ giả phe chính diện này luôn mồm nói giết, nói chết; “Các người có thể sỉ nhục chúng ta, nhưng không được sỉ nhục truyền nhân của Tà Thần. Đó là tín ngưỡng của chúng tôi. Kẻ nào sỉ nhục người đó, chết!”
“Giết không thai”
“Giết không thai”
Sát khí của Đại quân Tà Thần ngút trời, liên tục thu nhỏ vòng vây. Sắc mặt của đám người Lâm Phi Dương lập tức biến đổi. Không ngờ mấy câu nói sướng mồm của bọn họ lại chọc giận đám người kia.
“Xoẹt xoẹt xoẹt.. “
Lúc này, mười mấy người lao ra xung quanh.
Đó là người bảo vệ mà môn phái và dòng họ đã sắp xếp ở bên cạnh Lâm Phi Dương, ai cũng là cao thủ siêu cấp. “Một đám tà ma ngoại đạo mà cũng dám làm càn?”
“Biết bọn họ là ai không?”
“Lâm Phi Dương - người đứng thứ năm trên Địa Bảng, là người thừa kế của nhà họ Lâm”
“Đây là...”
Chỉ có điều khi Đại quân của Tà Thần nghe xong thì đáp lại: “Chúng takhông cần biết Lâm Phi Dương là ail Giết!” Đại quân của Tà Thần lập tức lao về phía đám người Lâm Phi Dương.
Đám Thiên Kiêu là mục tiêu đặc biệt bị nhắm tới.
Mãy chục cao thủ vây đánh bọn họ.
Đám cao thủ còn lại của phe chính điện còn thảm hơn, họ phải chiến đấu với cao thủ mạnh hơn bản thân gấp mười lần.
Trận chiến này, cả hai bên đều không nể nang gì nhau, đánh tới mức trời đất tối tăm.
Cả hai bên đều bị thương và bị chết rất nhiêu.
Diệp Lâm Quân vốn có thể ngăn cản cuộc đấu này, nhưng không cần thiết.
Đầu óc của anh cũng chẳng có bệnh mà đi cứu đám người muốn giết mình.
Dù người bảo vệ đi cùng đám Thiên Kiêu của Địa Bảng rất mạnh, nhưng cũng chỉ duy trì được mấy phút đã đã tan tác cả.
“Phốc!”
Lâm Phi Dương bị hai cường giả cấp Thiên Bảng vây đánh bị thương nặng.