Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2650



Chương 2650:

Sau khi Tây Thiên Vương nghe xong thì lập tức bừng tỉnh ra, như hiểu được cái gì mới mẻ lắm.

“Cho nên ngài cho bọn họ thời gian một ngày, là để họ buông lỏng cảnh giác, thậm chí Vua Cờ Bạc có thể sẽ đi xem xét lại Bán Tiên Bán Quỷ, từ đó sẽ biết được chỗ giam Bán Tiên Bán Quỷ đúng không?”

Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng vậy! Tôi đã phái người ngầm canh gác ở Sơn trang Long Đăng rồi! Chỉ cần nhóm người Vua Cờ Bạc đi xem ông ấy, tôi lập tức biết được chỗ kia!”

“Không hổ là vương mài Bội phục!”

Tây Thiên Vương kinh sợ thán phục không thôi.

Quả nhiên đúng như những gì Diệp Lâm Quân suy đoán.

Vua Cờ Bạc đã đi gặp Bán Tiên Bán Quỷ.

Thật ra bên dưới mặt đất của Sơn trang Long Đẳng có một mật động khác, chỉ là cửa vào vô cùng khó tìm ra mà thôi.

Trong dòng họ Vua Cờ Bạc, người biết được.

cánh cửa này không hơn ba người.

Thậm chí ngay cả Hà Công Đường và Hà Công Vấn cũng không biết cửa ra vào ở chỗ nào.

Chỉ có Vua Cờ Bạc, cận vệ và quản gia của ông ta biết mà thôi.

Ba người đi vào cửa xong thì tiến vào thế giới bên dưới mặt đất.

Thật tình không biết là có người âm thầm thấy được tất cả.

Thế giới bên dưới lòng đất, có một mật thất.

Cửa mật thất được chế từ hợp kim đặc biệt, dù có là đạn đạo cũng không phá vỡ nổi.

Trừ phi có đồ vật đặc biệt của Vua Cờ Bạc quét hình, nếu không sẽ không mở ra được.

Dù là cao thủ mạnh nhất cũng không có cách nào mở nổi cánh cửa này.

Cho nên Bán Tiên Bán Quỷ bị giam ở chỗ này, thì tất cả mọi người đừng nghĩ sẽ cứu ra ngoài được.

“Ầm.. ầm..”

Sau khi Vua Cờ Bạc quét hình xong thì cánh cửa dần dần mở ra.

Đập vào mắt chính là không khí ẩm ướt và mùi hôi thối nồng nặc.

€ó thể khiến cho người ta nôn mửa!

Trước mắt không gian vô cùng chặt hẹp, có một người đang bị dây xích sắt cột người lại.

Trên mặt đất, khắp nơi đều là hình dáng của đám chuột chết.

Vua Cờ Bạc cười lạnh một tiếng: “Sao rồi? Vẫn ăn ở được chứ?”

Cái gọi là ăn chính là mỗi ngày Vua Cờ Bạc cho người ta ném đám chuột chết nào vào.

“Tạch tạch tạch..”” Xích sắt rung động, người kia từ từ ngẩng đầu lên.

Một gương mặt với vết sẹo xấu xí trải rộng trên mặt giống như quỷ lập tức xuất hiện, một con mắt bị mù, một con mắt lại là màu đỏ hồng ghê rợn.

Thân thể ban đầu của Bán Tiên Bán Quỷ đã tàn tật rồi, còn trải qua thời gian bị Vua Cờ Bạc nhốt ở chỗ này nên càng thêm chật vật không tả nổi.

Nhưng trên người của ông ta vẫn có một luồng khí tức vô cùng kinh khủng, khiến cho người ta nhịn không được mà rung rẩy.

“Ông đã đến rồi sao? Mười một năm rồi!”

Bán Tiên Bán Quỷ phát ra tiếng nói cực khàn.

Từ khi Vua Cờ Bạc giam ông ta lại tới này cũng đã trọn vẹn mười một năm, nhưng cũng chưa lần nào đi tới xem ông ta.

“Thật lý thú! Hôm nay vậy mà lại có người tới chỗ này của tôi tìm ông, còn quy định thời gian một ngày buộc tôi phải giao ông ra! Nếu không sẽ tự nhận lấy hậu quả! Ha ha ha…”

Vua Cờ Bạc nhịn không được mà cười to ra tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.