Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 330: 330: Sợ Choáng Váng





Đầu trọc ra lệnh một tiếng, bốn gã đàn em tựa như nỗi điên nhằm về phía Diệp Quân Lâm.

Trong con mắt Diệp Quân Lâm hiện lên sát ý khát máu, dùng một quyền đánh bay hết đám côn đồ xông lên ra ngoài.

“Bịch!”
Tên côn đồ bay ra ngoài hơn mười mét, đập mạnh ở trên vách tường, sau khi ngã xuống thì trực tiếp bất động, ngay sau đó máu đỏ lan ra dưới thân thể.

“Bịch!”
Lại là một quyền được tung ra, một tên côn đồ khác bị đánh lõm xuống, quỳ rạp trên mặt đất kêu rên thảm thiết như heo bị làm thịt.

Hai tên côn đồ cuối cùng thảm nhát.

Hai chân Diệp Quân Lâm đá trên của quý bọn họ, chắc là trực tiếp đá nát rồi.

Hai người điên cuồng lăn trên mặt đắt, tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt cứ quanh quần…
Sợ choáng cáng.

Tất cả mọi người đều sợ choáng váng!
Ai có thể nghĩ ra thân thủ Diệp Quân Lâm sẽ biến thái như thế!
“Xoet…”
Đầu trọc lấy môt con dao găm ra, đâm về phía Diệp Quân Lâm.


Nhưng Diệp Quân Lâm nhẹ nhàng tránh một chút, một dao của đầu trọc liền đâm vào không khí.

Đầu trọc còn muốn đánh nữa, lại phát hiện cổ tay như bị cái kìm khống chế.

Diệp Quân Lâm đoạt lấy dao găm từ trong tay đầu trọc, thuận thế đâm vào hạ thể đầu trọc.

“Xoẹt!”
Nhất thời, máu tươi bắn ra.

Đầu trọc kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Một dao này của Diệp Quân Lâm đâm chính xác vào của quý của đầu trọc…
Đầu trọc thành thái giám!
Nhìn đầu trọc bưng hạ thể đầy máu đỏ ứa ra, lăn lộn trên mặt đất.

La Nhất Thần sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, không còn một giọt máu.

Giọt mô hôi lớn chừng hạt đậu chảy như nước mưa.

Đáng sợ!
Quả thực thật là đáng sợ!
Ánh mắt Diệp Quân Lâm chậm rãi nhìn về phía La Nhất Thần.

“Tôi… tôi không, không phải, tôi không có… không… không có quan hệ gì tới tôi…”
La Nhất Thần sợ đến mức nói năng lộn xôn.

“Anh có bí mật của Phương Tử Tình đúng không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Tôi… Tôi không có…”
La Nhất Thần lắc đầu.

Diệp Quân Lâm không nói chuyện, chỉ quơ quơ dao găm.

“Có có có…”
Diệp Quân Lâm nói: “Nào, đưa cho tôi…”
“Cái này…”

La Nhất Thần có vài phần do dự.

“Phụt!”
Diệp Quân Lâm đâm một đao vào đùi La Nhất Thần.

TÂ La Nhát Thần điên cuồng gào thét.

“Đưa cho tôi…”
Diệp Quân Lâm nói.

La Nhất Thần biết rõ hậu quả néu do dự là cái gì, chỗ đâm tiếp theo chính là của quý.

“Ở trong túi của tôi!”
La Nhất Thần đưa túi của mình cho Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm cầm lấy túi nhìn một chút, bên trong là một đống ảnh chụp và USB.

“Còn có bản sao không?”
“Phụt!”
Hỏi xong, Diệp Quân Lâm đâm một dao vào bắp đùi trái La Nhất Thần.

La Nhất Thần kêu thảm thiết liên tục.

“Không có! Lúc đầu tôi… chỉ chuẩn bị đưa tất cả mọi thứ cho Phương Tử Tình, tính cách cô ta hiếu thắng, tôi lại bức ép thì cô ta tuyệt đối sẽ tự sát!”
La Nhất Thần thản nhiên nói.

“Ha ha, vậy là tốt rồi.”
Diệp Quân Lâm vừa dứt lời.


Trong tròng mắt anh hiện lên ánh sáng lạnh.

“Phụt!”
Một dao cắm chuẩn xác ở trên của quý của La Nhát Thần.

Nhất thời, máu đỏ như trút nước, La Nhất Thần cảm nhận được thời khắc đau khổ nhất của đàn ông.

La Nhất Thần toát mồ hôi lạnh, nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Anh anh… anh lật lọng?”
Diệp Quân Lâm cười nói: “Tôi có nói sau khi đưa đồ cho tôi, tôi sẽ không động vào anh không?”
“Tôi.”
La Nhát Thần muốn ngắt đi.

“Máy người không quản được nửa người dưới của mình, tôi quản giúp mấy người!”
Diệp Quân Lâm cười, anh lại hút một điều thuốc.

Mấy người trên mặt đất không ngừng kêu thảm thiết…
Lúc này, Phương Tử Tình hôn mê đã tỉnh lại.

Cô ta mở mắt ra lập tức thấy người tới là Diệp Quân Lâm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.