Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 356: 356: Chương 357





Lòng Tốt Của Lý Tử Nhiễm Lý Tử Nhiễm quá tốt bụng, lúc này cô vẫn đang nghĩ cho người khác.

“Em đau lòng bọn họ? Lúc các người bị trục xuất khỏi nhà họ Lý, bọn họ đã làm gì? Họ đã đuồi các người đi!”
Diệp Quân Lâm nói.

Lý Tử Nhiễm gật đầu.

Đúng thật là như vậy.

“Alo, Tiểu Võ, tại sao vẫn còn có người đứng? Bảo ông ta cũng quỳ xuống đi!”
Diệp Quân Lâm không hài lòng nói.

Vừa nghe thấy lời này Lý Tử Nhiễm đã lo lắng.

“Anh làm gì thế? Đó là ông nội… sao có thể bảo ông ấy quỳ?”
Lý Tử Nhiễm hoảng hốt nói.

“Em coi ông ta là ông nội, ông ta coi em là cháu gái không?”
“Em đừng xen vào chuyện hỗn độn này, giao toàn bộ cho anh!”
Vẻ mặt Diệp Quân Lâm kiên quyết.


Trên quảng trường, Võ Sâm bước tới trước mặt Lý Thiên Hạo.

Người phía sau hỏi: “Anh bạn, Diệp Quân Lâm nhìn thấy bọn họ không?”
“Nhìn thấy, nhưng còn ông thì sao? Sao ông không quỳ xuống?”
Võ Sâm hỏi.

` TÒI 2?
Lý Thiên Hạo sững sờ tại chỗ.

Ông ta nào có ngờ tới ông ta cũng phải quỳ.

Theo quan điểm của ông ta, để cho đám người Lý Văn Phi quỳ xuống đã là chân thành nhất rồi.

Vậy mà bây giờ lại yêu cầu cả ông ta cũng phải quỳ xuống?
Không nhận tổ tông?
Phản bội tổ tông?
“Sao hả? Vừa nãy không nghe thấy nói tất cả mọi người phải quỳ xuống à? Ông đặc biệt hả? Đến cầu xin người ta giúp, còn muốn làm giá?”
‘Võ Sâm tức giận nói.

Thân thể Lý Thiên Hạo run lên hỏi: “Anh bạn, là cậu ta bảo tôi cũng phải quỳ à?”
“Phí lời, phải quỳ thì quỳ, không quỳ thì mang đám rác rưởi này cút!”
Võ Sâm rất tức giận.

“Thình thịch!”
Trong ánh mắt kinh hãi của người nhà họ Lý, cuối cùng Lý Thiên Hạo vẫn quỳ trên mặt đất.

Ngay lúc này, tôn nghiêm của nhà họ Lý sụp đổ.

Xấu hỏi!
Quá xấu hổ!
“Diệp Quân Lâm, chúng tôi nhất định sẽ giết chết cậu!”
Đây là những suy nghĩ của mỗi người nhà họ Lý.

Ngay lúc Lý Thiên Hạo quỳ xuống, ông ta cũng sắp khóc!
Cuối cùng ông ta vẫn phải quỳ xuống trước Diệp Quân Lâm.

Tuyến phòng thủ tâm lý của Lý Thiên Hạo thực sự bị phá vỡ khi ông ta nhìn thấy những người đến nhìn bọn họ.


Ông ta chỉ muốn đánh Diệp Quân Lâm đến chết.

Vì nhà họ Lý, ông ta nhẫn nhịn.

Lý Tử Nhiễm đang ở trong văn phòng bị sốc.

Lý Thiên Hạo thực sự quỳ xuống.

Lúc này, cô cảm thấy hụt hãng.

Nhưng cô nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt tò mò.

Kể từ khi người đàn ông này ra tù, anh trở nên bí ẩn như vậy.

Miệng giống như đã được mở ra.

Nói Hội thương mại Tô Hàng và nhà họ Thẩm sẽ thất thủ, bọn họ thực sự đã thất thủ.

Nói Lý Thiên Hạo sẽ đến quỳ xuống cầu xin sự giúp đỡ, nó đã thực sự trở thành sự thật.

Anh ấy là Thượng Đề à?
Nói là làm ngay?
Thậm chí cô còn nghỉ ngờ có phải Diệp Quân Lâm đứng sau giở trò quỷ trong chuyện của nhà họ Lý hay không.

Nhưng không giống anh có sức mạnh này!
“Bây giò chúng ta nên làm gì?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.


“Để quỳ trước đi!”
Cho đên lúc tan làm, đám người Lý Thiên Hạo đã quỳ hơn ba tiếng đồng hồ.

Diệp Quân Lâm để Lý Tử Nhiễm đi cùng xe với Phương Tử Tình.

Anh vênh váo bước ra từ cửa trước của công ty.

Vừa nhìn thấy Diệp Quân Lâm xuất hiện, cả nhà họ Lý đều mỉm cười.

Cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng xuất hiện.

Diệp Quân Lâm đi thẳng tới chỗ Lý Thiên Hạo cười nói: “Ông già, bảo ông quỳ ông quỳ ngay?”
“Không phải cậu và Tử Nhiễm đã bảo chúng tôi quỳ sao?
Còn Tử Nhiễm đâu? Có phải nó đã đồng ý với yêu cầu của tôi rồi phải không?”
Lý Thiên Hạo lo lắng hỏi.

“Đúng thế, chúng tôi vẫn đang chờ Tử Nhiễm trở lại, kiểm soát tình hình chung!”
Những người khác cũng lo lắng.

Diệp Quân Lâm cười nói: “Ngại quá, Tử Nhiễm không hè ở đó, là tôi bảo các người quỳ, không liên quan gì đến Tử Nhiễm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.