“Cô ở chiến khu nào?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Anh lại dò xét Võ Tiêu lần nữa thì phát hiện trên người của người phụ nữ này có hơi thở giết chóc của quân nhân.
Thậm chí đã luyện ra hơi thở giết chóc rồi.
Cô ta tuyệt đối đã từng giết chết kẻ địch trên chiến trường.
Lại còn là cao thủ!
Vốn dĩ Võ Tiêu sẽ không để ý tới Diệp Quân Lâm.
Nhưng Ngô Thị Lan giao nhiệm vụ là không cho Diệp Quân Lâm tiếp xúc với Lý Tử Nhiễm.
Cho nên Võ Tiêu dự định giải quyết trong một lần duy nhất tránh cho có nỗi lo về sau.
“Được thôi, một tháng trước tôi đi nghĩa vụ quân sự ở đại đội quân đoàn đặc chủng Hổ Bôn của chiến khu Tây Cảnh! Ra chiến trường ba năm đã giết hai trăm bảy mươi bảy kẻ địch!”
Võ Tiêu đem chiến công của mình nói hết ra đồng thời tỏa ra hơi thở giết chóc lạnh lão khắp người.
Cô ta muốn hù dọa Diệp Quân Lâm trong một lần duy nhất.
Nào biết Diệp Quân Lâm lại không sợ hãi chút nào.
Diệp Quân Lâm hỏi: “Cô là quân của thằng nhóc Tần Uyên kia sao?”
Võ Tiêu sững sờ khi nghe thấy tên của Tần Uyên.
Anh ta vậy mà lại biết Tân Uyên?
Bởi vì Tân Uyên là thủ trưởng số một của chiến khu Tây Cảnh!
Là thần thánh trong suy nghĩ của hàng triệu binh sĩ Tây Cảnh và gần với đại tướng Côn Luân.
Nhưng người bình thường làm sao có thể biết thân phận của Tân Uyên chứ…
Chiến khu Tây Cảnh chính là tiền tuyến!
Tỉnh Kim Lăng ở xa như vậy mà vẫn có người biết sao?
Đúng rồi?
Anh ta vừa mới gọi thủ trưởng Tần Uyên là gì?
Thằng nhóc Tần Uyên?
Võ Tiêu kịp phản ứng thì trợn tròn mắt!
Cô ta nổi giận!
Lại có người dám gọi thủ trưởng Tần Uyên là thằng nhóc!
Như vậy là vô lễt Võ Tiêu đằng đăng sát khí nhìn chòng chọc Diệp Quân Lâm hỏi: “Anh vừa mới gọi thủ trưởng Tần Uyên là gì?”
“Tôi kêu cậu ta là thằng nhóc? Sao vậy?”
Diệp Quân Lâm theo bản năng nói.
Tân Uyên do một tay anh dạy dỗ nên.
Lại còn do anh tự mình ra lệnh phái đi tới chiến khu Tây Cảnh.
Anh kêu cậu ta thằng nhóc là đúng rồi…
Nhưng những lời này vào tai Võ Tiêu thì lại biến chất.
Diệp Quân Lâm đang sỉ nhục thần quân bất khả chiến bại của Tây Cảnh!
Tội chết!.