Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 783: 783: Chương 784





Lúc này, một giọng nói vang lên, một người đàn ông đeo mặt nạ nửa mặt xuất hiện.

Chiến thần Diêm La đã đến.

Bởi vì hôm nay Diệp Quân Lâm đều ở bên cạnh Lý Từ Nhiệm, không cần mình bảo vệ nên anh về trước, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

“Cậu là ai?” Lục Khấu Trọng hỏi.

“Thiên vương Lục, hắn ta chính là chiến thần Diêm La, cậu Lã với hai nô tài đều do hắn ta đánh chết! Tôi tận mắt nhìn thấy!”
Trương Nghiệp Phi nói.

“Đúng, chính hắn ta đã giết người!” Đám Trương Đông Húc cũng đồng loạt kêu lên.

Nghe thấy người này là chiến thần Diêm La, Lục Khấu Trọng lập tức nổi lên sát khí.

“Bắt lấy hắn cho ta!” Lục Khấu Trọng ra lệnh.

Mười mấy cao thủ bên cạnh ông ta đồng loạt nhảy xuống bàn điều khiển, xông về phía chiến thần Diêm La.

Mười mấy người này đích thực là cao thủ trong cao thủ, họ sử dụng vũ khí cũng có đủ loại, nào là roi, giáo mác, gương… Mười mấy cao thủ phối hợp ăn ý, nhất thời khiến chiến thần Diêm La lùi lại liên tục.


Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi.

Mọi người đều biết rõ thực lực của chiến thần Diêm La là như thế nào, thế mà phải lùi lại liên tục, không hổ là Nam Hồng Môn, bất cứ một người nào cũng là cao thủ.

Nhưng ngay sau đó, chiến thần Diêm La hoàn toàn bùng nổ, tung ra cặp thiết quyền vô địch.

“Bịch bịch bịch!”
Cao thủ của Nam Hồng Môn bay ra ngoài liên tục.

Lục Khấu Trọng nhíu mày, vẻ mặt hơi kiêng ky.

Chẳng trách có thể giết chết hai tên nô tài của thủ lĩnh, quả thật là cao thủ.

Vẫn nên chờ thủ lĩnh tới rồi định đoạt vậy.

Hôm nay nhiệm vụ của ông ta là đến tìm thi thể của Lã Chiến.

Còn đám người chiến thần Diêm La này thì ông ta nghe thủ lĩnh nói sẽ chôn sống cùng Lã Chiến, cho nên ông †a tạm thời không đụng vào người này.

“Khoan đãi” Lục Khấu Trọng vung tay lên, đám cao thủ này đều dừng lại: “Chiến thần Diêm La đúng không? Hôm nay tôi sẽ không giết cậu.

Nói cho tôi biết, các cậu ném thi thể của Lã Chiến ở đâu?”

“Ở bên đường Hòa Bình ấy, đi tìm đi!” Có người kêu.

“Đi, vậy thì chúng ta hãy chờ mà xeml”
Lục Khấu Trọng cười lạnh.

“Ha ha, được, tôi chờ mấy người.” Chiến thần Diêm La nở nụ cười.

Nếu là trước kia thì có lẽ anh ta sẽ kiêng ky, nhưng bây giờ có Diệp Quân Lâm làm chỗ dựa, anh ta còn sợ ai2 Sau khi Lục Khấu Trọng rời đi, đám thuộc hạ rất khó hiểu: “Sao thiên vương không cho chúng tôi giết hắn ta?”
“Cậu ta không kém, các cậu không phải là đối thủ của cậu ta.

Tôi đoán chắc có thể đánh ngang tay với cậu ta.

Nếu sau lưng cậu †a còn có người thì chúng ta sẽ chịu thiệt, chờ thủ lĩnh tới rồi hằng tính tiếp!”
“Chúng tôi hiểu rồi.”
Đến đường Hòa Bình, mọi người tìm mất một buổi tối, cuối cùng mới phát hiện thi thể của Lã Chiến đã sớm bị hư thối, bị ruồi bọ bu kín.

Lục Khấu Trọng kìm nén cảm giác ghê †ởm mang thi thể của Lã Chiến về.

Trương Nghiệp Phi lập tức thu xếp quan tài thủy tinh đóng băng thi thể của Lã Chiến.

Sau khi biến chuyện này, Phó Thương Long giận tím mặt, cất tiếng gào thét: “Chờ ta đích thân xử lý đám người này!”
Bên kia, chiến thần Diêm La đã nói chuyện này cho Diệp Quân Lâm.

“Nam Bắc Hồng Môn ư? Tôi cũng biết đấy.” Diệp Quân Lâm nói.

“Nhất là chỉ nhánh của Hồng Môn ở nước ngoài càng đáng sợ, cao thủ nhiều như mây, rất nhiều quốc gia đã chịu thiệt trong tay Hồng Môn nước ngoài.”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm sáng lên: “Thế thì thú vị đấy! Trung Phương có thể thoải mái ra tay rồi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.