Bọn người Chí Nguyên Sinh nhìn bóng lưng của Diệp Quân Lâm, ai cũng lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, Chí Nguyên Sinh lên tiếng: “Nếu không được thì bắt về!”
Lý Từ Nhiệm đương nhiên muốn hỏi nguyên nhân.
Diệp Quân Lâm nói cho cô, nhưng không nhắc tới chuyện nhà họ Chí bắt anh đi ngồi tù chịu tội thay.
“Đúng, dựa vào cái gì?”
Lý Từ Nhiệm cũng rất tức giận.
Cô ôm chặt lấy Diệp Quân Lâm nói: “Chồng, cho dù anh có quyết định gì, em cũng sẽ đứng về phía anh.”
“Ừm, có em là đủ rồi! Tình thân gì đó kia anh coi như chưa từng †ồn tại.”
Diệp Quân Lâm nói.
Chí Nguyên Sinh vung tay nói sau, xem cậu ta ở chỗ nào! Buổi tối chúng ta qua ép người đi là được!”
Kẻ bám đuôi anh và Lý Từ Nhiệm đi ăn cơm dạo phố, Diệp Quân Lâm vẫn luôn biết.
Có điều anh không quá để ý.
Buổi tối, Lý Từ Nhiệm trở về nhà họ Trịnh, Diệp Quân Lâm như thường lệ về trụ sở quân đội.
Sau đó không lâu, Chí Nguyên Sinh liền đưa theo mấy tên cao thủ bao vây chung quanh trụ sở quân đội.
“Ở nơi rách nát như vậy, lại còn bảo là không quan tâm vị trí cậu chủ nhà họ Chí?
Chó nó mới tin!”
Chí Nguyên Sinh chế giêu một câu.
Trụ sở quân đội đã lâu chưa được tu sửa, tường bị tróc, cổng chính còn bị nhà họ Quách phá hỏng hai hôm trước.
Cho nên nhìn qua khá nát.
“Hành động đi! Trói được người thì chúng ta đi.”
Chí Nguyên Sinh ra lệnh.
Bốn người thân thủ nhanh nhẹn nhảy vào trong sân, nghĩ là chỉ một lúc là có thể bắt được Diệp Quân Lâm ra.
Nhưng mười giây sau.
Bốn người bị ném ra ngoài.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo ba lỗ đi từ bên trong ra, cười mỉa mai nói: “Sao đấy? Muốn trộm đồ à?”
Người đàn ông mặc áo ba lỗ nhắm ngay vào chiếc xe tải, nện một quyền xuống, đầu xe liền bị lõm vào.
Chí Nguyên Sinh và những người khác không thể tin nổi mà trố mắt nhìn.
Nơi này còn có cao thủ cỡ này?
Không kịp phản ứng lại, cửa xe liền bị kéo ra.
Đám người Chí Nguyên Sinh trực tiếp bị lôi ra.
“Trộm đồ? Hay là bắt cóc?”
Tô Hoàng Long hỏi..