Cân nhắc tới lời đặn dò của Phó Thương Long.
Chí Đông Phương không dám làm rình rang, ở trong sơn trang Ngũ Hổ ỏ Kim Lăng.
“Được rồi, đã đến Kim Lăng thì dẫn nó tới khách sạn gặp tôi, bảo tôi đích thân đi tìm nó thì không thể nào đâu! Dù sao tôi cũng là người cầm lái của nhà họ Chí”
Chí Đông Phương nói.
“Không xong rồi, Nam Yên chạy rồi!”
Đúng lúc này, có người hô lên.
“Cái gì? Nam Yên chạy? Các người trông chừng thế nào vậy?
Chí Đông Phương cả giận nói.
“Nhanh tìm người về cho tôi!”
Người mà đi thì phiên phức rồi.
Nam và nữ đều mất.
Nhà họ Chí bắt đầu tìm kiếm Chí Nam Yên.
Trong công ty.
“Anh Diệp, có người tìm anh!”
Võ Sâm gọi điện thoại tới.
“Có phải là một lão già không?”
“Không, là một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp.”
Một câu của Võ Sâm khiến Diệp Quân Lâm rất tò mò.
Cô gái đến tìm mình?
Điều này khiến Diệp Quân Lâm sững SỜ.
Nhà họ Chí còn có người chạy tới thông báo cho mình là mình gặp nguy hiểm?
Điều này khiến cho lòng anh thấy có chút ấm áp.
Ngoài trừ đám anh em trong quân độivà Lý Từ Nhiệm thì không có ai quan tâm tới anh cả.
Chí Nam Yên tiếp tục nói, kể toàn bộ sự việc cho Diệp Quân Lâm nghe.
“Anh Lâm Lâm mau chạy đi, chậm thì không kịp nữa đâu!”
Chí Nam Yên thúc giục.
Bản tính cô lương thiện, không muốn Diệp Quân Lâm phải đi thế tội nên đặc biệt chạy tới thông báo.
“Em là người còn lại à?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Vâng.”
Chí Nam Yên cúi đầu.
“Được rồi, bây giờ có anh ở đây, sẽ không ai ép em đi ngồi tù được đâu!”
Diệp Quân Lâm nói..