Họ không chỉ cảm động khi gặp được vị chiến thần Côn Luân này Họ càng cảm động về chuyện nhận huân chương hơn!
Người đàn ông này, uy thế dũng mãnh, khí thế tựa mây.
Có anh bảo vệ biên cương mảnh đất Việt Nam này.
.
Chương mới nhất tại _ ТRUМTRUYE Л.
VЛ _
Mọi người mới có một cuộc sống bình an phú quý!
Lúc này, ai nấy cũng dường như đang ở quân doanh, máu nóng hừng hực, hưng phấn vô cùng.
“Nếu có chiến tranh, tất sẽ trở về!”
Võ Tiêu lại hô.
“Nếu có chiến tranh, tất sẽ trở về!”
Mọi người đều lên giọng hô.
Đến cả Nam Phương cũng đứng thẳng người, nhớ lại cảnh tượng đại chiến 18 nước khi trước.
Trận đó đánh tơi bời khói lửa, xoay chuyển càn khôn.
Trong tình huống cả thế giới đều thấy không khả quan, Diệp Quân Lâm đã dẫn đầu mọi người lật ván cơ, đánh bại mười tám nước.
Trận chiến đó, một mình anh dùng nắm đấm thép của mình, giết chết hàng ngàn cao thủ của mười tám nước!
Lúc đó, anh mới được công nhận là địa vị cao cấp của Việt Nam!
Ba người Phùng Tử Thạc ngã trên đất mồ hôi lạnh cả người..
Sắc mặt họ cắt không còn giọt máu, sợ hãi vô cùng.
Lúc đó, họ không hoài nghi thân phận của Diệp Quân Lâm nữa.
Khí thế của anh đã nói lên tất cả.
Diệp Quân Lâm nhìn ba người họ: “Các người muốn so quân công với tôi sao?”
“Tôi tôi tôi…”
Ba người Phùng Tử Thạc nghẹn họng, hoàn toàn không nói được câu nào.
Diệp Quân Lâm cười lạnh lùng: “Chỗ tôi còn có mấy chục cái huân chương nữa, có cần tôi kể thêm chút không?”
“Bình bình bình…”
Ba người không nói lên lời, chỉ có thể quỳ xuống đất, dập đầu liên tục.
Đầu đập chảy máu.
Họ nào dám so sánh công trạng với Diệp Quân Lâm!
Diệp Quân Lâm lần lượt đem cất những chiếc huân chương đi.
Sau đó, anh nhìn lên bàn, huân chương của ba người Phùng Tử Thạc.
Anh lạnh giọng nói: “Vốn dĩ chuyện này tôi không định truy cứu! Nhưng các người lại ép tôi!”
“Những huân chương này là khi tôi tòng quân lúc đó, dùng cả mạng của mình để đổi!
Nhiệm vụ do tôi hoàn thành, quân công thì lại của các người!”.