“Các người ngồi chỗ khác đi!”
Chí Duy đuổi những thương nhân đã được sắp xếp ngồi trước đó đi.
Tất cả đều giận mà không dám nói gì, ai đám đấu với nhà họ Chí chứ?
Trừ phi không muốn sống nữa.
Chí Tiềm Long vừa ngồi xuống đã có giọng nói: “Anh không thể ngồi ở đây! Mời anh rời khỏi trung tâm triển lãm!”
Hóa ra là một số nhân viên bảo vệ duy trì trật tự đã đến phía trước.
“Hả?”
Chí Tiềm Long và những người khác đều sững SỜ.
“Các người nói gì?
“Mời rời khỏi, trong danh sách của đại hội đầu tư không có tên các người!”
An ninh nghiêm túc nói.
Chí Tiềm Long không giận mà còn cười: “Anh tìm nhầm người à? Anh có biết tôi là ai không?”
“Nhà họ Chí ở Hoa Hải, chúng tôi nói đúng là các anh! Mời lập tức rời khỏi đây!
Đừng ép chúng tôi đuổi người!
Thái độ của bảo vệ rất cứng.
Điều này khiến Chí Tiềm Long và mấy người đều ngây ngẩn.
Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm nói đúng rồi?
Bọn họ thật sự bị đuổi?
Sao có thế?
“Biết chúng tôi là nhà họ Chí ở Hoa Hải rồi còn dám bảo chúng tôi ra ngoài?”
Chí Tiềm Long trầm giọng nói.
“Mau rời đi, chúng tôi không muốn nhiều lời.”
Bảo vệ lạnh lùng nói.
“Hôm nay tôi không rời đấy, xem ai dám động đến tôi?”
Chí Tiềm Long lạnh giọng trả lời.
Anh ta không tin, một Kim Lăng nho nhỏ sẽ có người động tới mình.
Chí Duy và mấy người khác cũng vênh váo tự đắc, không để những người này vào mắt.
Bảo vệ cầm bộ đàm, nói: “Yêu cầu hỗ trợi Yêu cầu hỗ trợi”
Hơn mười người bảo vệ nhanh chóng ùa ra.
Không nói gì, trực tiếp kéo đám người Chí Tiềm Long, ném ra ngoài trung tâm.
“Này này này, các người muốn làm gì?”
“Thả tao ra, tao là cậu chủ nhà họ Chí đấy!”
“Các người muốn chết à?”.