Hắn ta đã hạ quyết tâm nhất định phải giết chết Diệp Quân Lâm.
“Tôi cho anh hai mươi nghìn tỷ!!!”
Nhìn thấy Nhâm Mộ Dã không có động tĩnh gì.
Kiều Nguyên Thu trực tiếp đưa ra con số hai mươi nghìn tỷ.
Giết một người được hai mươi nghìn tỷ.
Có thể thấy được được Kiều Nguyên Thu cực kỳ hận Diệp Quân Lâm.
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Quá tàn nhẫn rồi!
Tốn hai mươi nghìn tỷ chỉ để giết chết một người, có đáng không chứ.
Không ngờ rằng khi nghe vậy mà Nhâm Mộ Dã vẫn không hề có động tĩnh gì, anh ta chỉ bước qua một bên.
“Chuyện của các người thì các người tự mình xử lý với nhau đi, tôi không tham dự vào chuyện này.”
Nhâm Mộ Dã lạnh nhạt nói.
Số tiền hai mươi nghìn tỷ thực sự rất mê hoặc lòng người, nhưng mà cho dù anh ta có giành được số tiền đó, chỉ sợ rằng cũng không còn mạng để tiêu chúng.
Hành vi trung lập của Nhâm Mộ Dã thực sự khiến cho Kiều Nguyên Thu không thể không nghỉ ngờ, hắn ta rất bất ngờ.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Người của bọn họ tất cả đều đã ở Hoa Hải.
Bây giờ bọn họ ở Kim Lăng rơi vào tình huống không có ai tương trợ.
Không thể nào đánh lại Diệp Quân Lâm “Mày…Không phải lúc nãy mày đã nói là sẽ bỏ qua cho chúng tao sao?”
Kiều Nguyên Thu run rẩy hỏi.
Ở trong mắt của Diệp Quân Lâm tất cả những thủ lĩnh giỏi giang của Đảng Thái Tử Hoa Hải đều chỉ là những con cừu nhỏ.
Thậm chí bọn họ còn cực kỳ sợ hãi Diệp Quân Lâm.
“Vừa nãy đồng ý thả các người đi là do người phụ nữ của tôi nói ra, không phải tôi nói”
Vừa nghe thấy câu này, bọn người Kiều Nguyên Thu thực sự không còn gì để nói nữa.
“Muốn giết tôi thì làm gì có chuyện sẽ được rời đi một cách dễ dàng như vậy.”
Khóe miệng của Diệp Quân Lâm hiện ra một nụ cười lạnh lùng.
“Mày…Mày muốn làm cái gì?”
Lúc này mọi người đều run rẩy.
Dù sao bọn họ cũng đã bị Diệp Quân Lâm đánh cho hoảng sợ rồi.
Cho dù là một người biến thái như Kiều Nguyên Thu cũng bị Diệp Quân Lâm dọa cho sợ.
Đối phó với những người ác thì phải là người càng ác độc hơn bọn họ.
“Mày có dám thả tao trở về không?”
Kiều Nguyên Thu lạnh lùng nói.
Hắn ta dám thề, chỉ cần có thể trở về, cũng không cần phải nghĩ đến có mất mặt hay không.
Hắn nhất định sẽ gọi người đến đạp nát mảnh đất Kim Lăng này.
“Mày có dám không? Tao thấy mày cũng là một người độc ác, chúng ta giao hẹn trước.
Ở đây các người có thể đến bao nhiêu người?”
Kiều Nguyên Thu nhìn thấy có hy vọng liền tiếp tục nói.
“Đúng vậy.
Rốt cuộc mày có phải là đàn ông không vậy? Nếu như thực sự là đàn ông thì thả cho chúng ta rời đi, sau đó tao sế cùng múa đao lộng thương với mày một trận.”.