CHƯƠNG 1003
“Xin lỗi thưa anh, anh không thể đi qua, mời quay lại.”
“Cái gì?”
Diêm Khải Văn sững người, anh ta không phải tội phạm truy nã, dựa vào đâu không được đi qua?
“Anh có ý gì? Tôi sao không thể đi qua?”
“Thưa anh, chỗ chúng tôi có quy định, phàm là người tên ‘Diêm Khải Văn’ đều không được phép đi qua.”
Phụt ~ Đây là lý do quái quỷ gì vậy?
Diêm Khải Văn mắng: “Anh nói linh tinh cái gì? Tôi tên như này còn phạm pháp sao? Nói cho tôi biết, tôi là cố vấn luật sư, anh dám nói với tôi như vậy, có tin tôi kiện anh không?”
“Nếu anh muốn kiện thì đi kiện đi.”
Cái này…
Diêm Khải Văn cạn lời rồi, anh ta đâu dám kiện chứ? Anh ta bây giờ đã ‘chết’ rồi, một khi thân phận bại lộ, không chỉ Giang Nghĩa sẽ đối phó anh ta, bên phía cảnh sát cũng sẽ không tha cho anh ta, dù sao anh ta bây giờ là người dính án mạng.
Nhưng bây giờ có thể làm sao?
Diêm Khải Văn lải nhải nửa ngày với cảnh sát giao thông, nói khô cả cổ, đối phương vẫn không cho anh ta đi qua.
Bất lực, Diêm Khải Văn chỉ đành quay đầu vòng lại.
Đợi sau khi Diêm Khải Văn rời đi, hai người đàn ông từ một bên đi tới, chính là Giang Nghĩa và Lâm Chí Cường, bọn họ sớm đã nắm rõ hành tung của Diêm Khải Văn, cố ý ở chốt kiểm tra này không cho đi qua.
Lâm Chí Cường tò mò hỏi: “Lão đại, trực tiếp bắt anh ta không phải là được rồi sao?’
Giang Nghĩa xua tay: “Diêm Khải Văn của bây giờ chỉ là một con chuột, tôi thích nhìn anh ta chui qua chui lại ở trong lồng giam tôi thiết kế, nhưng làm sao cũng không thoát được.”
Giang Nghĩa lần này là thật sự nổi giận, cái chết của Trình Hải gây ra đả kích rất lớn đối với anh.
Cho nên Diêm Khải Văn muốn sống căn bản không thể nào, ngay cả chết tử tế cũng không làm được!
Diêm Khải Văn đáng thương căn bản không biết hành tung của mình đã bị lộ, lái xe đi tới đi lui ở trong thành phố, muốn từ lối khác rời đi, nhưng không thể đi qua.
Anh ta giống như một con chuột, bị Giang Nghĩa nhốt chết ở trong khu Giang Nam này, muốn đi ư? Hết cách!
Giờ phút này, có một chiếc xe sang đỗ ở cửa nhà tù của khu nội thành.
Ghế sau xe là một nam một nữ, người đàn ông là Đường Văn Chương, người phụ nữ là vợ của anh ta – Đinh Hoàng Liễu.
“Anh đã mua chuộc rồi, em có nửa tiếng.” Đường Văn Chương nói.
“Ừm, cảm ơn chồng.”
Đinh Hoàng Liễu xuống xe đi vào nhà tù, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đi tới phòng giam, cách lớp kính nhìn thấy anh trai bị nhốt mấy năm của cô ta, thiên tài tuyệt thế của nhà họ Đinh – Đinh Hồng Diệu.
Đinh Hồng Diệu lúc này hai mắt vô hồn, cạo trọc đầu, trên người còn mặc áo tù, hoàn toàn không có phong thái oai hùng của năm đó, trông như tách rời khỏi xã hội.