Chiến Thần Tu La

Chương 1062



Chương 1062

“Có thưởng ắt sẽ có người dũng cảm xuất hiện.” Diêm Khải Văn quay đầu nhìn về phía Chu Duẫn Cường: “Ông mau lấy tất cả tài sản ra, tôi truyền tin giúp ông. Chúng ta sẽ nói ai có thể bảo vệ tính mạng của hai chúng ta thì toàn bộ tiền của ông sẽ đều cho người đó.”

Long đầu trọc vừa cười vừa nói: “Chủ tịch Chu, ông quên thật hay là giả vờ quên vậy? Chúng tôi đến đây làm gì, trong lòng các người không rõ à? Lúc đầu các người hãm hại chú Trình chúng tôi như thế nào, chẳng lẽ trong lòng ông còn không biết?”

“Ngày mai là lễ cúng tuần của chú Trình, theo mệnh lệnh của lão đại, tôi phải dẫn các người đến linh đường một chuyến, đi thôi.”

Chu Duẫn Cường không ngừng lui về phía sau: “Tôi không đi, tôi không đi đâu.”

Ông ta quay người muốn chạy vào trong biệt thự, kết quả là mấy tên đầu trọc nhanh chóng vọt lên, một người đè Chu Duẫn Cường xuống đất, cưỡng ép kéo ông ta đến xe.

Diêm Khải Văn thấy tình hình này, trong lòng lạnh đi một nửa.

“Diêm Khải Văn, cậu muốn tự mình đi hay là để chúng tôi giúp cậu đây?”

“Không cần, không cần phải giúp đâu, tự tôi đi là được.”

Diêm Khải Văn đã thức thời hơn nhiều, tự mình cất bước đi đến chiếc xe màu trắng, anh ta biết chuyến đi này đừng nghĩ có thể còn sống sót.

Nếu như biết như vậy thì đã gửi thông báo đi rồi, bây giờ cho dù có người muốn đến giúp đỡ thì cũng không kịp đúng không?

Haiz!

Đang thở dài, bỗng nhiên có hai chiếc xe tải lớn chạy tới chắn ngang đường bọn họ.

Sau đó, có một nhóm người tay cầm gậy bóng chày nhảy xuống từ trong xe, thoáng nhìn qua, phải có hơn ba mươi người, bọn họ chặn đường chật như nêm cối.

Người cầm đầu chính là Côn Tử Đầu, tên ác bá nổi tiếng gần bên.

“Ồ, đây không phải là Long đầu trọc đó à, đã lâu không gặp.” Côn Tử Đầu cười ha hả, bước tới.

Long đầu trọc híp mắt.

“Anh Côn có ý gì đây, đến cướp người à?”

Côn Tử Đầu nói: “Tôi nào dám cướp người từ trong tay anh Long chứ, thật ra tôi chỉ có một tâm nguyện, đó chính là mong anh Long hãy giơ cao đánh khẽ, thả cho bọn họ một mạng cho thằng em này có mặt mũi, vậy có được không?”

Nghe thấy lời này, trong lòng Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn liền có niềm tin.

Chắc chắn là do Côn Tử Đầu nhìn thấy tin nhắn cho nên chủ động đến cứu người.

Có cho có nhận, xem ra câu này đúng là có đạo lý.

Long đầu trọc hừ lạnh một tiếng: “Cậu là cái thá gì chứ, tôi dựa vào cái gì mà phải nể mặt cậu, cút đi, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ xử lý cậu cùng bọn họ.”

Đám thủ hạ của Côn Tử Đầu bất mãn, từng người đều giơ cái gậy bóng chày lên muốn đánh nhau.

“Này này, chờ đã chờ đã.”

Côn Tử Đầu vẫn mang theo nét mặt tươi cười: “Anh Long đừng nóng giận mà, thật ra thì tôi cũng không phải nhất định muốn ngăn cản anh Long làm việc. Như vậy đi, anh tha bọn họ một ngày, chỉ một ngày thôi có được không, chỉ cần đến ngày mai anh muốn bọn họ chết như thế nào thì cũng được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.