Chương 1083
Chỉ thấy anh ta vung tay lên, lại có một người đàn ông khác bước vào, người quen vừa liếc mắt liền nhận ra ngay, đây chính là anh Hải, là một trong số các ông chủ ở trung tâm giải trí.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, anh Hải cũng có cổ quyền của nhà họ Đinh à?
Nhớ rõ là anh ta không có cổ quyền mà.
Tính sai rồi?
Đinh Phong Thành lẫn trong đám người mang theo sắc mặt trắng bệch, ngay khi nhìn thấy anh Hải, máu toàn thân anh ta lạnh dần.
Đồng thời, anh ta cũng ý thức được một chuyện… mình bị Đinh Hoàng Liễu bẫy rồi.
Lần trước đã nói là sẽ cùng nhau hại Đinh Thu Huyền, trên thực tế là vì cái lợi trước mắt mà quên đi người đâm sau lưng, người mà Đinh Hoàng Liễu thật sự muốn đối phó không phải là Đinh Thu Huyền, mà chính là anh ta.
Giờ Đinh Phong Thành có hối hận cũng không kịp nữa.
Xong rồi, tất cả đều xong hết rồi.
Nhưng mà Đinh Trung còn đang mơ mơ màng màng chưa biết sự thật, ông ta nhìn lướt qua anh Hải, khinh thường nói: “Anh là ai, đến phòng họp nhà họ Đinh chúng tôi làm gì?”
Anh Hải hắng giọng: “Tôi có 15% cổ quyền của nhà họ Đinh, tại sao lại không thể đến tham gia cuộc họp cổ quyền nhà họ Đinh chứ?”
“Cái gì?”
Đinh Trung bàng hoàng.
15% cổ quyền là một tỷ lệ tương đối lớn, ngoại trừ ông ta và Đinh Phong Thành, không thể nào còn có người có nhiều cổ quyền như thế.
“Anh nói đùa cái gì vậy?”
“Anh lấy 15% cổ quyền từ đâu ra?”
Anh Hải nhún vai: “Cái này thì phải hỏi cháu trai ngoan của ông Đinh Phong Thành kia kìa, trước đó cậu ta đánh bạc ở sòng bài của tôi, sau khi thua sạch thì liền giao hết 15% cổ quyền cho tôi, đổi lấy tiền vốn để đánh bạc, phần cổ quyền ấy đều nằm trong tay tôi.”
Những lời này giống như một cục tạ hung hăng nện vào lồng ngực Đinh Trung.
Những lời nói hoang đường như thế sẽ không phải là thật chứ?
Ông ta khó khăn quay đầu nhìn Đinh Phong Thành, đưa tay chỉ vào anh Hải, vừa hỏi Đinh Phong Thành: “Những gì anh ta nói đều là thật?”
Sắc mặt Đinh Phong Thành tái xanh, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ là miễn cưỡng nhẹ gật đầu.
“Súc sinh, súc sinh!”
Đinh Trung đưa tay cho Đinh Phong Thành một cái tát.
Bốp.
Cái tát vang dội quanh quẩn trong cả phòng họp.
Lúc này, Đinh Trung mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, ông ta ký thác tất cả kỳ vọng vào Đinh Phong Thành, kết quả thằng cháu bất hiếu lại đem cổ phần đi vay tiền chơi đánh bạc.
Cái loại phế vật khốn nạn như thế, thật sự có thể khiến người khác tức chết mà.
Phốc.