Chiến Thần Tu La

Chương 1086



Chương 1086

Nhìn thấy Đinh Thu Huyền đau lòng khổ sở như thế, Giang Nghĩa im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng đã nói: “Thu Huyền, em có muốn lấy nhà họ Đinh về không?”

Sao chứ?

Đinh Thu Huyền và Đinh Trung đồng thời tỉnh táo lại, đồng loạt nhìn Giang Nghĩa.

“Có muốn không?” Giang Nghĩa hỏi lại một lần nữa.

Đinh Thu Huyền cười khổ: “Em muốn thì có tác dụng gì không?”

“Nếu như em muốn, anh sẽ giúp em lấy lại nó.”

“Chồng à, anh đừng nói đùa nữa.”

“Anh đã từng nói đùa với em chưa?”

Sắc mặt của Đinh Thu Huyền dần dần trở nên nghiêm túc, đúng vậy, chỉ cần chuyện mà Giang Nghĩa đã từng nói thì chắc chắn anh sẽ làm được.

Chưa từng nuốt lời.

Nhưng mà lần này không khỏi quá mức rồi, đoạt lại nhà họ Đinh à, như là chuyện không thể nào.

“Thu Huyền, em có tin tưởng anh không?”

Đinh Thu Huyền không biết phải trả lời như thế nào mới đúng, nói thật thì trong lòng cô thật sự không tin, một chuyện hoang đường như thế, đổi lại là ai cũng sẽ không tin thôi.

Nhưng mà…

Xuất phát từ sự tin tưởng, Đinh Thu Huyền vẫn gật đầu: “Được, em tin anh.”

Đinh Trung đang quỳ ở bên kia cười lên ha hả: “Giang Nghĩa à Giang Nghĩa, cậu cũng không sợ nói dối nghiệp quật à, khoác lác không làm nên chuyện đâu. Cậu cho rằng cậu là ai chớ, đoạt lại nhà họ Đinh à, cậu lấy cái gì để đoạt?”

Một chút thể diện cũng không cho.

Giống như trước kia, Đinh Trung vẫn rất ghét Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa cũng không thèm quan tâm, anh chỉ nhỏ giọng nói với Đinh Thu Huyền: “Em đi ra ngoài một chút đi, đừng để bất cứ ai vào đây, anh muốn nói vài lời từ tận đáy lòng với ông cụ.”

“Được rồi.”

Đinh Thu Huyền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa từ đường lại.

Giang Nghĩa đi đến bên cạnh Đinh Trung, nhìn bài vị liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh trên bàn thờ, anh từ tốn nói: “Ông cụ à, tôi nói thật với ông, chút gia nghiệp ấy của nhà họ Đinh ông căn bản không lọt vào mắt xanh của tôi đâu, ông đề phòng tôi thật sự dư thừa rồi.”

“Có phải không? Cậu nói khoác quá rồi đó, gia nghiệp trăm năm nhà họ Đinh đều không thể lọt vào mắt xanh của cậu à?” Đinh Trung giở giọng châm chọc: “Thế tại sao cậu lại phải van nài đến làm con rể nhà họ Đinh chúng tôi, cậu không coi trọng có đúng không? Cút nhanh lên đi, sao phải đến đây ăn chùa?”

Những lời nói này tương đối quá đáng.

Đổi lại là người bình thường thì đã nổi giận rồi, nhưng Giang Nghĩa lại làm lơ.

Anh chỉ chỉ vào ba cờ hiệu treo trên từ đường rồi hỏi: “Ông cụ, ông có còn nhớ rõ ba lá cờ hiệu này không?”

Đinh Trung ngẩng đầu nhìn lên.

Một bên vách tường trong từ đường quả thật có treo ba lá cờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.