Chiến Thần Tu La

Chương 1095



Chương 1095

Anh Hải sửng sốt: “Không phải chứ, Giang Nghĩa, cậu đang định diễn kịch gì vậy? Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu với Đinh Phong Thành là đối thủ một mất một còn mà, vô duyên vô cớ trả tiền giúp cậu ta làm gì?”

“Chúng tôi có đối đầu với nhau thì đó cũng là chuyện của nhà họ Đinh, lúc đối mặt với người ngoài, còn có thể không đứng cùng một mặt trận được à.”

“A.” Anh Hải nhún vai: “Cậu cứ tự nhiên, dù sao chỉ cần trả tiền là được rồi.”

Anh ta vỗ tay một cái bốp, lập tức có người đi đến làm việc.

Giang Nghĩa tiện tay đưa thẻ cho người đó.

Nhân viên quét mười lăm tỷ ngay trước mặt Giang Nghĩa, tinh một tiếng, quét thẻ thành công.

Trả lại thẻ.

Giang Nghĩa nhận lấy thẻ, chậm rãi nói: “Mười lăm tỷ đã được thanh toán, sau này Đinh Phong Thành không có bất cứ quan hệ nào với thành giải trí các người nữa.”

Nói xong, anh chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã.” Anh Hải gọi anh lại.

“Còn có chuyện gì?”

Anh Hải cười: “Trả tiền xong thì hết chuyện rồi à?”

“Còn không phải?”

“Hình như Đinh Phong Thành vẫn chưa rời khỏi nhà họ Đinh nhỉ?”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Giang Nghĩa: “Đinh Phong Thành có rời khỏi hay không, không cần anh phải quyết định.”

Anh Hải xem thường: “Xin lỗi nha, chuyện này phải do tôi quyết định, cậu cho rằng thiếu tôi tiền trả xong là được à, còn không được đòi tiền lãi? Rời khỏi nhà họ Đinh chính là phần lãi.”

“Nếu như không đồng ý?”

“Không đồng ý, cậu thử xem?”

Vừa mới nói xong, có một đám người bước lên từ cầu thang, mặc dù những người này không cao lớn bằng đám người lúc nãy, nhưng người nào cũng vạm vỡ.

Quan trọng là trên người những người này đều có súng.

Anh Hải lạnh lùng nói: “Thế kỷ 21, đánh đấm thì được cái đách gì? Cậu chơi lại với súng à?”

Đều nói là tú tài gặp phải binh, có lý cũng không nói được. Cho dù có đánh nhau giỏi đến đâu đi nữa, một mình chạm mặt với nhiều khẩu súng như thế, anh hùng khó có đất dụng võ.

Nếu như thật sự muốn nổ súng trong một không gian nhỏ như thế, gần như không có khả năng tránh né.

Bắn toàn diện không có góc chết.

Cho dù là Giang Nghĩa, e là cũng rất khó để có thể thoát khỏi bom đạn.

Anh Hải kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cứ nhìn Giang Nghĩa như thế, trên mặt đều là vẻ đắc ý.

“Không phải lúc nãy cậu hay lắm à?”

“Sao bây giờ không nói chuyện nữa đi?”

“Nào, vênh vang cho tôi xem thử xem.”

Anh Hải căn bản không xem Giang Nghĩa ra gì, đứng trước nhiều họng súng như thế, đúng là anh ta có tư cách không cần phải đặt bất cứ kẻ nào vào mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.