Chiến Thần Tu La

Chương 110



CHƯƠNG 110

Trình Hải cười khẩy: “Ông còn mặt mũi ở lại sao? Vừa nhìn thấy ông là tôi liền nghĩ ngay đến cái chết của Giang Châu. Bảo ông cút đi đã là nhân nhượng rồi, có phải ông muốn ép tôi giết ông không?”

“Không, không cần.”

Hà Diệc Nho nhanh chóng đứng dậy lùi ra sau: “Giám đốc Trình, tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.”

Ông ta lao đi, Hà Du Vinh cũng chạy theo sau, hai người một trước một sau chạy trốn khỏi Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.

Trình Hải hừ một tiếng, chửi rủa: “Đồ cặn bã!”

Giang Nghĩa mỉm cười, anh không ngờ Trình Hải đã từng tuổi này rồi mà hay dễ nổi nóng như vậy. Sau khi trấn an anh ta một phen, anh tạm thời rời khỏi cao ốc Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.

Sau khi ra ngoài, Giang Nghĩa cảm thấy rất thoải mái.

Lại nói đến Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, Trình Hải thành công đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, món nợ khổng lồ đã được trả hết, bây giờ Giang Nghĩa cũng coi như được an ủi một chút.

Vài ngày sau đó, dưới sự quản lý ngày càng nề nếp của Trình Hải, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đã tiếp nhận một đơn hàng lớn và phát triển mạnh mẽ.

Hôm nay, tranh thủ trời nắng tốt, Giang Nghĩa đi dạo trên đường.

Vừa thư giãn vừa thưởng thức phong cảnh.

Liên tục làm việc vất vả một thời gian dài, cho dù là người sắt cũng không thể chịu được.

Đang đi thì anh nhìn thấy ở bên kia đường có rất nhiều người tụ tập ở đó, anh đi tới nhìn kỹ thì mới phát hiện kia là một quầy hàng rong bán đồ nướng, xiên que, súp cay, toàn là những món ăn vặt thường thấy.

Ông chủ quán rất thú vị, ông ta là một người đàn ông trung niên chỉ có một cánh tay, dáng người cao lớn, dũng mãnh, gò má đẹp như được cắt tỉa.

Bên cạnh là một cô bé khoảng năm sáu tuổi đang đọc truyện tranh hoạt hình, chắc là con gái của chủ quán.

Ông chủ quán tuy chỉ có một cánh tay nhưng kỹ thuật lại rất điêu luyện, dù là xiên que chiên hay xiên que nướng thì động tác của ông ta cũng rất nhanh nhẹn và khéo léo, làm một tay còn nhanh hơn những người có hai tay.

Hơn nữa đồ ăn làm ra rất thơm!

Giang Nghĩa nhận thấy trên người người đàn ông này có khí chất của một người lính, trên người ông ta cũng chứa đầy những vết sẹo để lại trên chiến trường.

Có lẽ, đó là một người lính vì bị thương nên đã xuất ngũ.

Nhìn thấy khách khứa ăn ngon lành, bụng của Giang Nghĩa bỗng dưng kêu lên một tiếng, anh không nhịn được tiến lên hỏi: “Ông chủ, bán thế nào?”

Chủ quán ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó nói: “Bên trái có bảng giá.”

“Ừm, cho tôi mười xiên thịt bò, mười xiên thịt gà, mười xiên thịt cừu.”

“Đợi một xíu.”

Chưa đầy năm phút, tất cả xiên que đã được làm xong và đặt lên đĩa.

Cô bé rất ngoan cầm đĩa đi tới chỗ Giang Nghĩa: “Chú ơi, xiên nướng của chú đã có rồi đây.”

“Cảm ơn cháu.”

Giang Nghĩa cầm lấy đĩa rồi ăn từng miếng một, mới ăn được vài miếng đã thấy rất ngạc nhiên.

Những xiên thịt nướng giòn tan trong miệng, mùi thơm lan tỏa khắp miệng, rồi lan ra toàn thân, cảm giác như đang tự do chạy nhảy trên thảo nguyên mênh mông.

Ngon quá, ngon quá đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.