Chiến Thần Tu La

Chương 1210



CHƯƠNG 1210

Vốn dĩ Tôn Khả Thành cho rằng món nợ này sẽ biến mất sau khi Đinh Hồng Diệu vào tù, ai mà biết được Đinh Hồng Diệu lại ra tù, còn có chuyện khiến người khác khó tin hơn đó chính là Đinh Hồng Diệu còn lên làm gia chủ nhà họ Đinh.

Đúng là vật đổi sao dời.

Anh ta xấu hổ hắng giọng: “Bạn học cũ, đúng là tôi có biết chuyện này, nhưng mà gần đây công ty tôi hơi eo hẹp, anh có thể…”

Đinh Hồng Diệu giơ tay lên: “Không có chỗ thương lượng đâu, bây giờ lập tức trả tiền, tổng cộng ba tỷ ba trăm sáu mươi triệu, một đồng cũng không thể thiếu.”

Tôn Khả Thành chua chát không thôi: “Bạn học cũ, bạn học cũ của tôi ơi, anh cũng không thể ép tôi như thế chứ. Tôi thật sự nghèo rớt mồng tơi rồi, tiền lương của công nhân còn không thể trả, một đống nguyên vật liệu kém chất lượng không thể bán ra ngoài, còn nợ bên ngoài một đống nợ, tôi cũng không muốn bị ép chết đâu. Lúc này anh còn đòi tiền tôi, tôi trả không nổi, nếu như anh thật sự không nể tình không muốn thương lượng, vậy thì được thôi, anh lấy mạng của tôi đi.”

Nhìn bộ dạng xả thân lấy nghĩa của Tôn Khả Thành, Đinh Hồng Diệu liền bật cười.

“Thật sự trả không nổi?”

“Thật là trả không nổi.” Tôn Khả Thành đặt mông ngồi xuống đối diện Đinh Hồng Diệu: “Anh không biết đó chứ, bây giờ mỗi ngày tôi đều bị đòi nợ, nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn tôi phải nhảy lầu thôi.”

“Thôi được, tôi biết rồi.” Ngón tay Đinh Hồng Diệu nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Thật ra thì ngày hôm nay tôi đến đây cũng không phải là để đòi nợ.”

“Hả, vậy anh đến đây làm gì?”

Đinh Hồng Diệu cười thần bí: “Tôi đến đây để giúp bạn học cũ một tay, nể tình cả hai từng là bạn học của nhau, sao tôi có thể trơ mắt nhìn anh chết chứ?”

Tôn Khả Thành hớn hở vô cùng: “Tôi biết mà, bạn học cũ không thể nào tuyệt tình như thế. Năm đó lúc còn đi học anh vẫn luôn bảo vệ cho tôi, Hồng Diệu à, anh nói nhanh đi, rốt cuộc phải làm như thế nào để giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, có phải là anh sẽ trực tiếp cho tôi mượn sáu trăm tỷ? Sản nghiệp nhà họ Đinh lớn như thế, chắc là không thiếu sáu trăm tỷ này đâu ha.”

Đinh Hồng Diệu cười lạnh: “Tiền của nhà họ Đinh chúng tôi cũng không phải là do gió thổi tới, dựa vào cái gì tôi phải lấy ra cho anh lấp vào lỗ thủng?”

“Vậy anh giúp tôi bằng cách nào?”

Đinh Hồng Diệu nói: “Cái lỗ thủng này của anh quá lớn, muốn chặn cũng chặn không được, cho nên anh phải tìm kẻ chết thay, cho người đó gánh giúp anh.”

“Kẻ chết thay hả, là ai?”

“Đinh Phong Thành.”

Sắc mặt Tôn Khả Thành liền thay đổi: “Đinh Phong Thành? Em trai của anh?”

Đinh Hồng Diệu gật đầu: “Đúng vậy, tôi không lừa dối gì anh, bây giờ tôi với cậu ta như nước với lửa. Anh kéo cậu ta làm người chết thay, tôi đã có thể bảo vệ cho anh bình an, lại có thể giúp tôi diệt trừ đại họa, một mình cậu ta chết, hai người chúng ta an toàn, vậy là lời rồi.”

Tôn Khả Thành suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

“Hồng Diệu, anh nói đi, cụ thể phải làm như thế nào?”

Đinh Hồng Diệu nói: “Hiện tại Đinh Phong Thành đã vay sáu trăm tỷ từ ngân hàng để mua nguyên vật liệu, anh ký hợp đồng với cậu ta rồi lừa lọc lấy sáu trăm tỷ này.”

Tôn Khả Thành cười cười: “Đinh Phong Thành không phải là kẻ ngốc mà lừa bằng cách này, nếu như tôi có thể bán nguyên vật liệu cho cậu ta thì đã bán từ lâu rồi, cũng sẽ không đi đến bước đường cùng. Đống nguyên vật liệu đó của tôi đều là hàng thấp kém nên mới bán không được, hơn nữa cho dù có thể bán thì hàng tồn kho cũng không bán đủ sáu trăm tỷ, bán sáu mươi tỷ là đã quá lắm rồi.”

“Quan trọng nhất là bây giờ công nhân trong nhà máy đang đòi nợ cả ngày, bỏ bê công việc, còn công ty ở bên ngoài ngày nào cũng đến đây gây chuyện.”

“Mấy chuyện này đều bị Đinh Phong Thành nhìn thấy hết rồi, chắc chắn là cậu ta không sập bẫy đâu.”

“Không lừa được, không lừa được đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.