CHƯƠNG 1241
Khi Giang Nghĩa nói những lời này cố ý nâng cao giọng, chính là muốn để Đinh Nhị Tiến trong tình huống ‘vô tình’ nghe thấy, khiến Đinh Nhị Tiến hiểu ý tốt của ông cụ.
Thù hận giữa ba con bọn họ, cũng tới lúc buông xuống rồi.
Hát vở kịch này, tuy không có trình độ nghệ thuật cao như Vu Sùng Lâu, nhưng lại đặc sắc hơn Vu Sùng Lâu, mọi người không ngừng khen hay, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Cặp anh em Đinh Hồng Diệu và Đinh Hoàng Liễu thì mặt mày trắng bệch.
Bọn họ từng nghĩ tới mọi khả năng, nhưng không ngờ được sự việc vậy mà sẽ thay đổi như này, quá nằm ngoài dự liệu của con người rồi.
Đinh Hoàng Liễu nhỏ giọng lẩm bẩm ở bên tai Đinh Hồng Diệu: “Giang Nghĩa thật giỏi, vậy mà có thể mời được ông cụ tới, được, em coi như phục cậu ta.”
Đinh Hồng Diệu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng phục.
Ít nhất Đinh Hồng Diệu là chắc chắn không có bản lĩnh này, mời được ông cụ tới.
Đặc biệt còn là ở dưới tình trạng ông cụ và Đinh Nhị Tiến có mâu thuẫn rất sâu thì càng quý giá hơn.
Hôm nay Giang Nghĩa thật sự đã dạy cho anh ta một bài học.
Không lâu sau, hát xong một vở kịch, ông cụ t hở dốc, được mọi người dìu đi xuống sân khấu, đi tới trước mặt đám người Đinh Nhị Tiến.
Hai mắt Đinh Nhị Tiến ngân ngấn nước mắt đi tới, muốn nói cái gì đó lại không biết mở miệng kiểu gì.
Hai ba con bọn họ cứ nhìn nhau như vậy.
Một lúc sau.
Đinh Trung cười ha hả, mấp máy môi nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lực lượng rất nặng, thoáng cái thì siết tim của Đinh Nhị Tiến, khiến nước mắt của ông ta tí tách rơi xuống.
“Ba…”
Một tiếng ‘ba’ này, ít nhất phải 20 năm không có gọi rồi?
Có lẽ lâu hơn.
Nhưng tới muộn cũng tốt hơn là không, Đinh Trung lúc này có thể lần nữa nghe thấy một tiếng ‘ba’ này, tóm lại tốt hơn là không được nghe.
Đinh Trung luôn sĩ diện, giờ phút này cũng kích động hai tay run rẩy.
Cái gì cũng không cần nói, ông ta bước tới ôm lấy Đinh Nhị Tiến, ở dưới sự dẫn đầu của Đinh Phong Thành, mọi người lũ lượt vỗ tay.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, cặp ba con coi nhau như kẻ thù nhiều năm này, cuối cùng cũng hóa giải mâu thuẫn trong lòng, lần nữa làm hòa.
Thật ra, là ba con, làm hòa cũng không phải là một chuyện rất khó.
Ở trong tiếng hoan hô của mọi người, Đinh Thu Huyền xoay người nhìn sang Giang Nghĩa, khẽ nói ở bên tai anh: “Cảm ơn chồng.”
Khóe miệng của Giang Nghĩa cong lên.
Đinh Thu Huyền nói: “Em biết, anh làm tất cả chuyện này đều là vì em. Vốn anh giúp anh hai thượng vị đã khiến em rất cảm động rồi, không ngờ anh còn có thể giúp ba và ông nội làm lành, sự cảm động này, em ghi nhớ trong tim.”