Chiến Thần Tu La

Chương 126



CHƯƠNG 126

Nhìn thấy người đó, Tô Cầm và Tô Hồng Văn nhìn nhau rồi đứng lên, gượng cười nói: “Thằng hai đến rồi sao, bọn chị đợi em cả buổi rồi đó.”

Ông ta là Tô Trung Nguyên, em trai của Tô Cầm và là anh trai của Tô Hồng Văn.

Ông ta quanh năm làm ăn ở nước ngoài, gia đình cũng chuyển ra nước ngoài lâu rồi, còn rất ít khi về nước, bình thường cũng chẳng dòm ngó đến chuyện trong nhà, cũng chẳng quan tâm đến sức khỏe của mẹ mình.

Gần đây nghe tin mẹ bị ốm nặng nên mới bay về nước, chính là để có thể nhận được một phần tài sản mẹ để lại sau khi bà cụ mất.

Tô Cầm có mối quan hệ rất tốt với Tô Hồng Văn, bình thường cũng rất quan tâm tới mẹ mình, cả hai đều không hài lòng với loại hành vi của kẻ bỉ ổi chỉ biết kiếm lợi như Tô Trung Nguyên.

Nhưng dù sao ông ta cũng là anh em ruột, một giọt máu đào hơn ao nước lã, không hài lòng thì cũng biết làm sao giờ?

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 80 của mẹ mình, Tô Trung Nguyên trở về dự sinh nhật bà cụ, Tô Cầm và Tô Hồng Văn cũng không thể đuổi người ta đi được, đúng không?

Tô Trung Nguyên không thèm để ý đến Tô Cầm và Tô Hồng Văn mà đi thẳng đến chỗ bà cụ Tô, ông ta tháo kính râm xuống, cẩn thận quan sát bà cụ.

Cuối cùng, ông ta cười nhạt nói: “Ồ, sức khỏe bà cụ cũng không tệ đó, không giống người sắp chết.”

“Anh hai, anh nói cái gì vậy?” Tô Hồng Văn bỗng thấy không vui, cầm cái chén trên bàn muốn đánh nhau.

Nói như vậy trong sinh nhật lần thứ 80 thì còn ra thể thống gì nữa?

Tô Trung Nguyên cười: “Anh chỉ nói đùa thôi, em quá kích động rồi đó, thằng ba này, tính tình nóng nảy của em qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi nhỉ. Thảo nào mãi không kiếm được tiền, anh đoán chắc cũng đắc tội với không ít người nhỉ?”

“Ha ha, tôi kiếm được tiền hay không thì có liên quan gì đến anh?”

Thấy hai người cãi nhau càng lúc càng gay gắt, Tô Cầm giảng hòa: “Được rồi, thằng hai thằng ba đừng cãi nhau nữa, mọi người đều là người một nhà, nào, Trung Nguyên, em ngồi bên cạnh chị, chúng ta ăn cơm thôi.”

Tô Trung Nguyên mỉm cười, nhìn quanh rồi nói: “Sinh nhật lần thứ 80 của mẹ mà các người tổ chức như vậy hả? Chậc chậc chậc, chị xem mấy món ăn trên bàn này đi? Thật lộn xộn, toàn mấy thứ tầm thường. Chị cả, thằng ba này, các người cũng keo kiệt quá đấy? Tổ chức sinh nhật keo kiệt như vậy, các người có thấy thích hợp không?”

Nghe xong những lời này, Tô Cầm không thể nhịn được nữa.

Tô Hồng Văn tức giận mắng to: “Anh ít chém gió lại đi! Đồ ăn ở đây 24 triệu một bàn đấy, còn mời cả đầu bếp hàng đầu ở thành phố Giang Nam đến, vậy mà anh nói tôi keo kiệt sao? Anh tự hỏi bản thân xem mấy năm nay là ai đã chăm sóc mẹ? Bao năm nay anh có bỏ ra cắt bạc nào không?”

“Ngay cả sinh nhật lần này, anh có bỏ tiền ra không? Tô Trung Nguyên, làm người phải có lương tâm chứ, tên khốn vô liêm sỉ như anh thì tôi không hoan nghênh, mời ra ngoài!”

Tô Trung Nguyên ngửa đầu, khinh thường nói: “Thứ nhất, đây là khách sạn, không phải nhà của mày; thứ hai, tao là đến thăm mẹ của tao, không phải đến thăm Tô Hồng Văn mày. Cho nên căn bản là mày không có tư cách đuổi tao đi, hiểu chưa?”

Ông ta ra hiệu, lập tức có một người đàn ông nước ngoài mặc đồ đầu bếp đi tới.

Tô Trung Nguyên nói: “Tao không giống với mấy đứa bần hàn như tụi bây, tụi bây chỉ biết mời một vài đầu bếp tầm thường làm một số món heo cũng không thèm ăn làm mẹ khó chịu, mà tao, lại tìm đến cho mẹ đầu bếp thượng hạng cấp toàn thế giới —— ngài Robert.”

“Ngài Robert đây, ở phương diện nấu nướng có tài hoa đặc biệt, từng lên bìa tạp chí ẩm thực toàn thế giới. Xin hỏi, mấy tên đầu bếp kém cỏi khu Giang Nam mà em tự tìm đó, có ai đạt tới thành tựu như vậy không?”

Tô Hồng Văn câm miệng không nói được lời nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.