CHƯƠNG 1315
Giang Nghĩa đút tay vào trong túi quần: “Đúng là không biết.”
Người nước ngoài nói: “Cậu không biết tôi cũng không sao hết, kêu tổng giám đốc Viên Triệu Hào của Star Jewelry các người ra đây, ông ta biết tôi.”
Giang Nghĩa cố ý giả vờ như cẩn thận mà hỏi: “Ồ, ông quen với Viên Triệu Hào à?”
“Đương nhiên.” Cái miệng người nước ngoài ngoác to, vô cùng đắc ý mà nói: “Tôi và tổng giám đốc của các người là bạn bè lâu năm, tôi kêu ông ta đuổi việc ai thì ông ta sẽ đuổi việc người đó.”
Người nước ngoài chỉ vào Giang Nghĩa: “Cho nên thằng nhóc à, cậu biết thân biết phận đi, đừng tưởng rằng làm giám đốc thu mua thì hay lắm, chỉ cần tôi nói vài câu với ông Viên thì giám đốc thu mua là cậu đây sẽ bị đuổi việc trong vài phút.”
Giang Nghĩa duỗi ngón tay cái ra: “Chậc chậc, ông đúng là có bản lĩnh.”
Người nước ngoài lại coi là Giang Nghĩa đang thật lòng khen mình, lại càng đắc ý hơn.
Cùng lúc đó, Hách Chí Mai vui vẻ không thôi, rốt cuộc cô ta cũng đã thắng Đinh Thu Huyền rồi, cuối cùng cô ta cũng đã có thể nở mặt nở mày sau cái chuyện bị cướp danh tiếng ở trường đại học.
Giám đốc thu mua thì thế nào chứ?
Chồng của Hách Chí Mai này quen biết với tổng giám đốc Viên Triệu Hào, đuổi việc anh trong vòng vài phút.
Cho nên trước mặt Hách Chí Mai này, Đinh Thu Huyền cô nên thành thành thật thật đi, là rồng thì nên cuộn tròn, là hổ thì nên nằm sấp.
Đinh Thu Huyền mím môi, trong lòng hốt hoảng.
Bình thường cô cũng không phải là người thích ganh đua so sánh, nhưng trước mặt Hách Chí Mai, cô không muốn bị hạ thấp.
Người phụ nữ này từ lúc đi học là đã chỉ mũi súng vào cô, đâm chọt cô đủ thứ.
Không ngờ là đã trôi qua nhiều năm như thế, giờ vẫn còn đang kiếm chuyện với cô.
Trong lòng Đinh Thu Huyền vô cùng khó chịu.
Lúc này, Hách Chí Mai lại huênh hoang nói: “Được rồi Thu Huyền, ngày hôm nay cô tư vấn bán hàng cho tôi đi.”
“Cái gì?”
“Không nghe thấy hả, ngày hôm nay cô tư vấn bán hàng cho tôi đi, theo sau tôi như người hầu, có hiểu không?”
Đinh Thu Huyền nổi giận: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì à, chỉ dựa vào việc chồng tôi và tổng giám đốc của các cô là bạn bè tốt, bạn bè thân thiết, chỉ dựa vào một câu nói của chồng tôi là đã có thể đuổi việc chồng cô trong vòng vài phút. Nếu như cô không muốn chồng cô thất nghiệp, vậy thì ngày hôm nay làm người hầu cho tôi thật tốt vào.”
Làm vậy có hơi khinh người quá đáng.
Đinh Thu Huyền muốn bùng phát mấy lần, nhưng cuối cùng đều nhịn được.
Cô có thể nổi giận bỏ đi một mạch, nhưng mà Giang Nghĩa thì phải làm sao?
Vất vả lắm Giang Nghĩa mới có được địa vị như ngày hôm nay, nếu như chỉ bởi vì mình nhất thời tùy hứng mà khiến anh mất đi công việc quý giá, vậy thì không đáng.
Suy nghĩ giữa lợi và hại, Đinh Thu Huyền không thể chọi cứng với Hách Chí Mai.