CHƯƠNG 1370
Đinh Thu Huyền khẽ ho một tiếng, cười xấu xa nói: “Chồng à, để em đoán thử xem? Em đoán anh hai nhất định đang nghĩ làm thế nào để bày tỏ sự cảm ơn đối với anh đúng không?”
Biết cảm ơn là tốt, nhưng Giang Nghĩa không thích làm như thế này.
Anh đã quen là một người khiêm tốn.
Muốn cảm ơn cũng được, bí mật gọi ra uống hai ly là đủ rồi, không cần thiết phải gióng trống khua chiêng như vậy.
Làm cho bây giờ cả người Giang Nghĩa đều nổi da gà, có chút đứng ngồi không yên.
Đinh Phong Thành không quan tâm nhiều như vậy, anh ta tuyên bố: “Người này đối với tôi ơn nặng như núi, chính là em rể của tôi-Giang Nghĩa!!!”
Nói xong, anh ta giơ tay lên chỉ về phía Giang Nghĩa.
Trong nháy mắt ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Nghĩa.
Mà Giang Nghĩa….
Anh ‘ngại ngùng’ cúi đầu xuống, giống như một cô gái mới lớn, vô cùng xấu hổ.
Đinh Thu Huyền ở bên cạnh vui đến run rẩy, liên tục kéo quần áo Giang Nghĩa nói: “Chồng à, anh ngại cái gì? Mau ngẩng mặt lên để mọi người nhìn, rất nhiều người đang nhìn anh đó!”
Giang Nghĩa vừa xấu hổ, vừa tức giận vừa bất lực.
Đúng là nực cười, đường đường là chiến thần Tu La, đường đường là người tổng phụ trách khu Giang Nam, cũng có lúc ngại ngùng, khó xử.
Nếu để Lâm Chí Cường biết được, để thuộc hạ của mười hai cung Hoàng Kim biết được, chắc chắn sẽ trốn ở sau lưng cười trộm anh mấy tháng trời!
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.
Đinh Phong Thành vẫn đang đơn phương bày tỏ sự cảm kích của mình.
Anh ta giơ tay lên, hét lớn: “Ban nhạc, lên!”
Trong nháy mắt, vừa đàn vừa hát, đủ loại nhạc cụ vang lên, một bài hát vui tươi vang khắp trong khán phòng.
Anh chàng thổi sáo đi quanh người Giang Nghĩa, vừa thổi, vừa uốn éo, nhảy một cách kỳ lạ, nhịp chân kỳ quái.
Người đánh trống ở phía đối diện Giang Nghĩa không ngừng đánh chống, tiết tấu vui vẻ.
Mặc dù rất vui vẻ.
Nhưng, không trách khỏi có chút…dung tục.
Giang Nghĩa giống như gái tân sắp đi lấy chồng, xấu hổ, bất lực, cười khổ, cúi đầu, không dám nói gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đinh Thu Huyền đã vui điên lên.
Trong bầu không khí tràn ngập sự vui mừng, Đinh Phong Thành lại bắt đầu bài diễn thuyết của anh ta.
Anh ta lớn tiếng nói: “Vì để thể hiện sự cảm kích trong lòng tôi, tôi đã đặc biệt đặt một chiếc bánh sinh nhật hình người 1:1! Người đâu, đẩy bánh lên!”
Cái gì nữa đây?
Trong lòng Giang Nghĩa kêu khổ mãi, trong lòng nói Đinh Phong Thành có thể đừng gây chuyện nữa được không? Qua loa là được rồi, không cần làm một cách xấu hổ như vậy?