Chiến Thần Tu La

Chương 1525



CHƯƠNG 1525

Hổ Tử cùng với cô gái xinh đẹp đều nhẹ nhàng thở ra, nghe lời này, đó là muốn thả bọn họ đi sao?

Nhưng ai ngờ…

Giang Nghĩa sau đó liền nói: “Như vậy đi, các người đưa tên mập này đưa đến bệnh viện cứu trị trước, sau đó các người đến cục cảnh sát tự thú đi, đem tất cả những tội lõi các người đã làm gần đây đều thành thật khai báo. Đúng rồi, thuận tiện dân theo luôn mấy đám đàn em của mấy người nữa, một người cũng không thể bỏ sót nha.”

“Cái này…” Hổ Tử sắc mặt trắng bệch.

Nếu khai ra toàn bộ tội của anh ta, sợ là phải ngồi tù bốn năm năm.

Có thể đừng như vậy không?

Cô gái kiều diêm kia nũng nịu nói: “Ai da, ngài Giang, ngài phát từ bi, đừng với chúng tôi Không đợi cô ta nói xong, Giang Nghĩa lập tức giơ tay lên nói: “Cho các người thời gian 3 phút rời khỏi nơi này, nếu không, tôi sẽ để đội trưởng đội cảnh sát Tạ Mạnh Trí dân các người đi.”

Một câu nói liên khiến hai người sợ đến gân chết.

“Đi, chúng tôi đi ngay đây.”

Hổ Tử cùng với cô gái xinh đẹp vội vàng đứng dậy, mỗi người một bên, đỡ tên mập đi ra cửa.

Giang Nghĩa cũng không ngẩng đầu lên nói: “Sau khi đưa người đi bệnh viện, nhớ mang người dưới tay đi tự thú, sau đó tôi sẽ đến cục cảnh sát hỏi. Nếu như tôi biết các người sợ tội lẩn trốn, vậy thì chờ lệnh truy nã đi. Đến lúc đó bị bắt được, cũng không phải là chuyện nhốt mấy năm nữa đâu.

Hổ Tử và cô gái xinh đẹp, cùng với tên mập bị thương kia, một người so với một người sắc mặt càng khó coi hơn.

Nói xem, bọn họ đang yên đang lành vì sao lại trêu chọc Giang Nghĩa chứ?

Yên phận ăn bữa cơm có phải là xong việc rồi không?

Vấn là bình thường kiêu ngạo đã quen, tính tình như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện không may! Không, hôm nay đã đụng vào họng súng rồi.

Tự thú, sẽ xong đời, không tự thú, càng tan nát hơn.

Giang Nghĩa tuy rằng không tự mình bắt bọn họ, nhưng vô cùng đơn giản nói mấy câu, lập tức có thể “khóa” bọn họ gắt gao, căn bản đừng nghĩ đến việc chạy trốn!

Quay đầu lại.

Giang Nghĩa nhìn về phía nhân viên phục vụ vẫn đứng ở bên cạnh lạnh run, cười khẽ hỏi một câu: “Tôi làm như vậy, có phải rất không đúng lúc hay không?”

Nhân viên phục vụ sợ tới mức ‘oa’ một tiếng rồi khóc.

Giang Nghĩa nhìn cười ha ha, đối diện Nhậm Chỉ Lan cũng một bên lắc đầu một bên cười.

Càng muốn khi dễ người khác, lại càng phải chuẩn bị tốt tỉnh thần bị quật lại, nhân viên phục vụ nhỏ này, đời này sợ là cũng không dám bắt nạt kẻ yếu, cáo mượn oai hùm nữa.

Tiên đám khốn gây chuyện này đi, Giang Nghĩa vung tay áo, phủi phủi bụi đất trên bàn.

“Dì Nhậm, thật ngại quá, lại để dì chê cười roI.

Hình như mặc kệ đi đến nơi nào, Giang Nghĩa đều sẽ rước lấy một thân phiền toái, nhưng mà ngược lại anh cũng đã quen, nếu như có một ngày nào đó anh không trêu chọc phiền toái, vậy anh cũng sẽ không là Giang Nghĩa nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.