CHƯƠNG 158
Đinh Nhị Tiến ngơ ngác cất tiếng hỏi: “Phó cục trưởng Trần, không phải ông đang đùa với tôi đó chứ?”
Trần Cường nói một cách nghiêm túc: “Làm sao tôi có thể mang chuyện này ra đùa được? Ông đấy, ông là người vô tội bị mắc bẫy Mạnh Kiến Thọ. Bây giờ cấp trên đã giải quyết vụ việc của ông rồi, ông không sao đâu.”
“Tôi không bị sao? Tôi thật sự không bị sao cả!”
Đinh Nhị Tiến ngẩng đầu thở phào, cảm xúc nặng nề luôn đè nén trong lòng ông ta đã biến mất.
Ông ta níu chặt cánh tay Trần Cường: “Cảm ơn, cảm ơn phó cục trưởng Trần, nếu không có ông, sợ rằng tôi đã nhảy xuống sông tự vẫn mất rồi, chết chẳng nhắm mắt.”
Trần Cường phì cười: “Không cần cảm ơn tôi.”
“Thế tôi nên cảm ơn ai đây?”
Trần Cường ho khẽ, thuật lại những lời Lâm Chí Cường đã dặn dò ông ta trước lúc đi: “Ông nên cảm ơn một thanh niên mang tên Giang Nghĩa. Cậu ấy đã phát hiện ra có điều sai trái nên rất tích cực tìm kiếm chứng cứ, giúp đỡ cảnh sát phá án, tôi cũng vừa mới biết hồi nãy thôi.”
Đinh Nhị Tiến ngẩn người.
“Giang…Nghĩa?”
Trong căn biệt thự cũ, số 33, khu chung cư Danh Uyển.
Đinh Thu Huyền và Tô Cầm đang lo lắng chờ đợi, Đinh Nhị Tiến đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa trở lại, điện thoại cũng không gọi được, không biết bây giờ đang đi đâu.
Gọi điện thoại cho Đinh Hoàng Liễu, biết được Đinh Nhị Tiến sớm đã rời đi.
Đã rời đi, tại sao vẫn chưa trở về chứ?
Hai người lo lắng đến mức đi đi lại lại trong phòng.
Không lâu sau, chiếc xe đã trở lại, Đinh Nhị Tiến chạy vào nhà, cả người từ trên xuống dưới đều bị nước mưa làm ướt sũng.
Tô Cầm vội vàng đi lấy khăn lông.
Đinh Nhị Tiến hỏi: “Giang Nghĩa đâu?”
Đinh Thu Huyền sững sờ, ông ba mình sao vậy, vừa quay lại đã hỏi Giang Nghĩa đi đâu.
“Anh ấy vừa ra ngoài rồi, cũng không rõ là đi đâu.”
“Ra ngoài rồi? Bao lâu mới trở về?”
“Con không rõ.” Đinh Thu Huyền thăm dò hỏi: “Ba, ba hỏi cái này làm gì?”
Cô cảm thấy Đinh Nhị Tiến rất nghiêm túc, không biết ông ta muốn làm gì với Giang Nghĩa, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Đúng lúc này, một chiếc xe taxi đi đến cửa, Giang Nghĩa trả tiền, từ trên xe đi xuống, đi thẳng vào trong phòng khách.
Đinh Nhị Tiến vừa nhìn thấy anh thì lập tức lao đến như một con hổ đói.
Đinh Thu Huyền bị dọa sợ hét lên: “Ba, có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng với nhau, ba đừng kích động!”
Cô cho là Đinh Nhị Tiến sẽ động thủ với Giang Nghĩa, bị dọa đến mức nói cũng lắp bắp, nhưng kết quả lại là…
Đinh Nhị Tiến ôm Giang Nghĩa vào lòng, ôm chặt lấy anh.
Vừa ôm vừa rơi nước mắt.
“Giang Nghĩa, con rể tốt của ba.”
“Ba sai rồi, ba không nên không tin lời con nói, ba không nên hung dữ, không nên mắng con.”
“Ba chính là một tên khốn nạn!”