Chiến Thần Tu La

Chương 1660



CHƯƠNG 1660

Nghe mọi người khích lệ, Từ Hoài Trung có chút kiêu ngạo ngước mặt lên.

Lưu Cảnh Minh cũng vui mừng khen ngợi: “Lão Từ, anh vấn luôn nói có thể không kịp nghiên cứu chế tạo thành công trước hội triển lãm, không ngờ cuối cùng lại đột phá, thật sự không đơn giản nha.”

Từ Hoài Trung đắc ý nói: “Cảm ơn giám đốc Lưu khích lệ”

Kỳ thật, cái này cũng may là có thần trợ công của Tuần Dương, nếu như không có phần hỗ trợ kỹ thuật kia của Tuần Dương, có lẽ anh ta ít nhất phải tốn thêm hai tháng mới có thể nghiên cứu chế tạo thành công.

Thật sự là quá hiểm.

Trong lòng Từ Hoài Trung âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn không tin Giang Nghĩa, tên khốn kia chính là không thể nhìn thấy người khác tốt được, cho nên mới luôn nói bậy về Tuần Dương.

Nếu như tin Giang Nghĩa, Từ Hoài Trung anh ta bây giờ còn có thể có uy phong như vậy sao?

Ha ha, cái đồ rác rưởi Giang Nghĩa, lần này cuối cùng có thể ở trước mặt Miêu Đồng, nhục nhã anh ta một trận.

Từ Hoài Trung cố ý nói: “Miêu Đồng, em thấy không? Chỉ có loại người làm việc đến nơi đến chốn, nghiêm túc như chúng ta, mới có thể được mọi người đánh giá cao.”

“Không giống cái thứ đầu cơ trục lợi, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nào đó, vừa gặp chuyện là không thấy người đâu.”

“Nếu như công ty toàn người như vậy, sợ là đi tong rồi.”

Từ Hoài Trung thật sự uy phong lâm liệt.

Trong lòng anh ta vui mừng đến chết, hôm nay nở mày nở mặt như vậy, tin rằng chỉ cần Miêu Đồng không hồ đồ, nhất định sẽ yêu anh ta.

Đáng tiếc, Miêu Đồng càng nhìn càng cảm thấy chán ghét, làm màu, thậm chí còn không tự chủ được giữ khoảng cách nhất định với anh ta.

Càng như vậy, Từ Hoài Trung càng hận Giang Nghĩa.

Chẳng lẽ, Miêu Đồng bởi vì mất đi trinh tiết, bất đắc dĩ chọn khuất phục? Giang Nghĩa cái đồ khốn khiếp!

Trong lòng anh ta đang suy nghĩ miên mang, đột nhiên, một quản lý nhỏ của công ty tên “Khoa học kỹ thuật Vinh Á’ đi đến, anh ta nhìn chằm chằm vào tác phẩm của Từ Hoài Trung, đột nhiên, biến sắc.

Trước mặt mọi người, anh ta nổi giận nói: “Được lắm, đường đường là công ty khoa học kỹ thuật đứng đầu thủ đô, thế mà cũng làm mấy chuyện gà gáy chó trộm sao?

Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, mấy người cũng quá không biết xấu hổ rồi?!”

Lưu Cảnh Minh sửng sốt: “Anh có ý gì?”

“Có ý gì?” Quản lý Khoa học kỹ thuật Vinh Á chỉ vào tác phẩm của Từ Hoài Trung: “Kỹ thuật mà tác phẩm này của mấy người dùng là cái mà công ty chúng tôi vừa xin độc quyền! Còn chưa công khai ra ngoài.

Xin hỏi, nếu như mấy người không phải ăn cắp, thì lấy từ đâu mà dùng?”

Quản lý Khoa học kỹ thuật Vinh Á làm nhóm người nhiệt tình ở hiện trường lập tức yên tĩnh lại, mỗi người đều trợn to mắt nhìn nhân viên của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, chuyện này không phải là thật chứ?

Nếu như khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc thật sự làm ra chuyện đạo lại thành quả của công ty khác, vậy thanh danh vốn có của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc có thể hoàn toàn bị bôi xấu rồi.

Lưu Cảnh Minh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nổi giận nói với quản lý Khoa học kỹ thuật Vinh Á: “Mời anh chú ý lời nói của mình, loại chuyện này có thể tùy tiện nói lung tung sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.