CHƯƠNG 1679
“Lão gia Rết, để tránh thân phận của tôi bị bại lộ, tôi đi trước đây.’ Tuần Dương quay người rời đi.
Vừa đi, trong lòng anh ta vừa cười trộm: Tự nhiên nhặt được 300 tỷ, đúng là vui chết đi được. Giang Nghĩa à Giang Nghĩa, hoặc là phải nói thế nào khi anh là người ngoài ngành đây? Rõ ràng anh có cơ hội đưa tài liệu hạng mục này ra để đổi lấy một số tiền lớn, kết quả anh lại không hiểu, để tôi có nhặt được món hời. Haha, đây chính là ‘sự quan trọng của tri thức”.
Trong lúc rời đi, Tuần Dương có lướt qua Laura, anh ta nở một nụ cười xấu xa nhìn Laura.
Laura nhíu mày, vô cùng ghét anh ta.
Laura đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại.
“Ba nuôi, sáng sớm cái tên Tuần Dương kia Ì đã lén lén lút lút đến công ty làm gì thế?”
Lão gia Rết vui vẻ nói: “Không biết Tuần Dương làm cách nào, mà có thể lấy được phần tài liệu hạng mục cuối cùng mà chúng ta đang cần ở chỗ Miêu Đồng!”
“Hả?” Laura đi đến, cầm tài liệu hạng mục kia lên xem: “Thoạt nhìn quả thật không có vấn đề gì, giống hàng thật.”
Lão gia Rết nói: “Ba tốn 300 tỷ, nếu như là hàng giả, ba phải lấy mạng của cậu ta.
Laura nói: “Cái tên Tuần Dương kia đúng là sư tử mồm rộng. Nhưng cũng đáng giá, có tài liệu hạng mục này, thì có thể biết được chính xác phương án nghiên cứu mới nhất của thành phố ngầm, đánh úp khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
“Đúng vậy, Laura, con mau đưa tài liệu hạng mục này cho bộ phận nghiên cứu phát triển, phải nghiên cứu ra thành quả trong khoảng thời gian ngắn nhất, cho dù là khái niệm sản phẩm cũng được. Ba phải nhân lúc hội nghị triển lãm vẫn chưa kết thúc, tung át chủ bài vào ngày cuối cùng!”
“Dạ, con biết rồi.”
Laura cầm tài liệu hạng mục vội vàng rời đi.
Lão gia Rết vui mừng lẩm bẩm: “Đúng là ông trời giúp mình! Lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể giáng một gậy vào đầu khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
Giang Hàn Phi, Giang Nghĩa, hai người rửa sạch cổ đợi chết đi!”
Mặt trời ló rạng.
Lúc hơn 10h sáng, Giang Nghĩa đến bộ phận nghiên cứu phát triển của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
Vừa đi vào cửa đã nhìn thấy các đồng nghiệp đứng thành hai hàng, tay cầm hoa tươi bày tỏ sự cảm kích với Giang Nghĩa.
Hả?
Giang Nghĩa có chút mơ hồ.
Đến tận khi Lưu Cảnh Minh đi ra, cười haha nói: “Phó chủ tịch Giang, mọi người đang cảm ơn cậu tối qua đã cứu chủ tịch một mạng.
Giang Nghĩa xua tay: “Tôi cứu ba của mình, cảm ơn cái gì chứ?”
Lưu Cảnh Minh lắc đầu: “Không thể nói như vậy, nếu như cậu không ra tay cứu chữa, tính mạng của chủ tịch sẽ bị đe dọa, một khi chủ tịch quy tiên, chúng tôi có lẽ cũng phải cuốn gói rời đi. Việc làm của cậu đã giúp chúng tôi giữ được bát cơm.”
Giang Nghĩa nhún vai, hỏi: “Đúng rồi, ba tôi bây giờ thế nào rồi?”
“Ông ấy rất tốt, đã khôi phục được nhận thức, hơn nữa khí sắc cũng đang dần hồi phục. Tôi chăm sóc chủ tịch theo những gì cậu nói một cách rất nghiêm ngặt, điều dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa có lẽ sẽ khỏe lại.”