CHƯƠNG 1694
Vì vậy, từ trước đến nay, Lưu Cảnh Minh không hề cảm thấy bất mãn gì cả, còn rất khách khí với Giang Nghĩa.
Nhưng bây giờ mọi việc đã khác.
Thông qua chuyện này, Giang Nghĩa đã { nhận được Đàm Vĩnh Thắng công nhận, sức ảnh hưởng trong công ty cũng tăng lên nhanh chóng và trở thành một người thừa kế hàng thật giá thật.
Từ giả biến thành thật rồi.
Chẳng lẽ vị trí người thừa kế của Lưu Cảnh Minh cứ bị Giang Nghĩa cướp đi như thế sao?
Anh ta siết chặt tay, trong lòng rất khó chiu.
Lao tâm khổ tứ gây dựng bao nhiêu năm như vậy, kết quả lại bị người khác dễ dàng cướp lấy thành quả, ai mà chịu nổi chứ?
Giang Hàn Phi vẫn đang chửi mắng kịch liệt: “Lão khốn Đàm Vĩnh Thắng này, chưa nói tới việc mỗi năm ông đều lấy một khoản tiền lớn từ tôi, bây giờ còn chỉ trỏ xía tay vào công ty của tôi, haha, ông thật sự cho rằng Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc là do ông mở sao?”
“Lão khốn Đàm kia, sớm muộn gì tôi cũng lấy mạng ông.”
Từ những lời của Giang Hàn Phi, có thể nhận ra sự căm ghét của ông ta dành cho Đàm Vĩnh Thắng không chỉ là ngày một ngày hai.
Chẳng phải một sớm một chiều nên chuyện.
Nỗi hận này đã có từ rất lâu rồi.
Lưu Cảnh Minh nói: “Việc đã xảy ra rồi, bây giờ nói cũng chẳng ích gì. Chủ tịch, mong ngài hãy giữ bình tĩnh và nghĩ cách đối phó với Giang Nghĩa. Hơn nữa, đừng để lộ manh mối, lỡ Đàm Vĩnh Thắng nhận thấy có điều gì đó không ổn thì chúng ta thật sự tiêu đời.”
Giang Hàn Phi lạnh lùng nói: “Tôi tự biết rất rõ!”
Ông ta ngẩng đầu lên thở dài một hơi rồi nói: “Giang Nghĩa có thành tựu lớn như vậy, sao chúng ta có thể vờ như không biết chứ?”
Lưu Cảnh Minh sững người: “Chẳng lẽ chúng ta phải chúc mừng cậu ta sao?”
“Đương nhiên!”
Trên mặt Giang Hàn Phi lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Không chỉ chúc mừng cậu ta mà chúng ta còn phải tặng cho cậu ta một phần quà để cảm ơn công lao của cậu ta dành cho công ty chứ.”
“Phần quà?” Lưu Cảnh Minh hỏi: “Tặng quà gì cơ?”
Giang Hàn Phi lạnh lùng nói: “Phần thuốc này vốn định đưa cho ông già của cậu ta, bây giờ tình hình thay đổi rồi, tạm thời không thể cho ông già của cậu ta dùng nữa. Mà thôi, cha không dùng thì con dùng.”
Ông ta nói với Lưu Cảnh Minh: “Gói phần thuốc này lại làm quà cho Giang Nghĩa rồi nghĩ cách thuyết phục cậu ta uống. Tôi không chỉ muốn khống chế ông già cậu ta mà còn muốn khống chế cả cậu ta nữa!”
“Giang Nghĩa, nếu cậu muốn phá hỏng kế hoạch của tôi, muốn cướp Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc của tôi thì tôi sẽ cho cậu nếm mùi thế nào là cuộc đời âm hiểm!”
“Cảnh Minh, nhanh đi sắp xếp đi.”
Lưu Cảnh Minh chớp mắt, trên mặt lô ra nụ cười âm hiểm.
Anh ta đã muốn đối phó với Giang Nghĩa từ lâu rồi nhưng luôn không có cơ hội, càng không nghĩ được kế gì thích hợp.