Chiến Thần Tu La

Chương 1702



CHƯƠNG 1702

“Cái gì vậy?”

Lưu Cảnh Minh lập tức đứng dậy cố gắng khạc ra.

Nhưng đã không kịp rồi, thứ đó đã trôi vào bụng anh, không thể khạc ra nổi.

“Anh Lưu, đó là Nghi Linh Châu đó, uống vào có thể khiến cơ thể khoẻ mạnh nha.

Giọng Giang Nghĩa bỗng vang lên.

Lưu Cảnh Minh kích động ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa. Giang Nghĩa vốn đã bị khống chế lại lộ ra ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi vật. tự tin tự tại, hoàn toàn không giống một người đang bị khống chế.

“Anh, sao anh vấn còn tỉnh táo?” Lưu Cảnh Minh ngẩn người.

Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Mấy người sốt ruột muốn tôi uống viên thuốc đó như vậy, 100% là có vấn đề, anh thấy tôi sẽ uống thật trong tình huống đó sao?”

“Nhưng rõ ràng anh……”

“Rõ ràng đã uống thuốc trước mặt mọi người sao?”

Giang Nghĩa cười haha, sau đó anh lấy từ trong túi ra một viên kẹo cao su, ngửa đầu lên rồi cho kẹo vào miệng nhai.

“Chẳng phải tôi uống rồi sao?” Nói rồi, Giang Nghĩa lại giơ tay ra, viên kẹo cao su lúc nấy vấn còn nguyên trong tay, căn bản anh không hề ăn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nói cách khác, vừa rồi Giang Nghĩa cũng dùng thủ đoạn che mắt tương tự để khiến mọi người đều tưởng rằng anh đã uống viên thuốc đó. Thực chất là không, nó chỉ bị anh giấu trong tay thôi.

Đến vừa nãy, nhân lúc Lưu Cảnh Minh không chú ý, anh liền cho thuốc vào miệng anh ta và ép anh ta nuốt xuống.

Mặt Lưu Cảnh Minh trắng bệt.

Anh ta chỉ vào mặt Giang Nghĩa: “Vậy nên lúc nãy anh chỉ giả vờ phối hợp với tôi?”

“Không hẳn.” Giang Nghĩa vươn tay giật lấy máy khống chế băng âm thanh của Lưu Cảnh Minh: “Thực ra tôi cũng muốn biết công hiệu của viên thuốc đó là gì, dùng thế nào mới có thể khống chế được hành vi của người khác.”

“Vừa rồi phối hợp giả vờ với anh để tôi hiểu rõ thêm về toàn bộ quá trình mấy người lợi dụng viên thuốc này để khống chế người khác thôi.”

“Người khôn ngoan cũng sẽ mắc sai lầm.

“Lưu Cảnh Minh, anh, thua rồi.”

Thua rồi?

Thua rồi?

Lưu Cảnh Minh trừng mắt nhìn Giang Nghĩa, anh ta không dám tin đây lại là sự thật.

Từ trước tới nay, anh ta không thể cảm Ì thấy bản thân sẽ tính kế thua người khác.

Cho đến tận lúc này, anh ta mới ý thức được, núi cao còn có núi cao hơn.

Thực lực của Giang Nghĩa còn đáng sợ hơn anh ta tưởng.

“Không, tôi sẽ không thua!”

Lưu Cảnh Minh xông về phía Giang Nghĩa, kết quả Giang Nghĩa chỉ hơi lùi về sau một bước, anh ta vồ hụt vào khoảng không.

Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ anh quên là tôi đã ở chiến trường Tây Vực suốt bao năm sao, anh nghĩ mình có thể đánh thắng tôi à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.