CHƯƠNG 1709
Đánh đấm, quyền anh, judo đều tinh thông, cực kỳ lợi hại. Bình thường anh ta suốt này chơi đùa ngứa tay, không có chuyện gì cũng đi gây chuyện. Ai gặp cũng xui xẻo.”
Giang Nghĩa nghe xong thì bật cười: lại là một tay chơi khác à?
Giang Nghĩa còn chưa kịp đặt cốc trà xuống thì Đàm Quốc Đống đã đi tới ngồi ngay trước mặt Giang Nghĩa và lạnh lùng nhìn anh.
Giang Nghĩa nâng mắt nhìn anh ta.
“Tuy họ không nói lời nào nhưng không khí ở đây đã căng thẳng tới cực điểm.
Hai người đều có khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Màn đấu mắt này như màn đấu mắt giữa hổ và sư tử. Ai cúi đầu trước thì thua, cả hai nhìn nhau, trong mắt là khí tức cường giả.
Lại nhìn sang Thường Hướng Đông ngôi canh, rõ ràng anh ta đã bị khí tức của hai con quái vật này đè ép, anh ta sợ tới mức run rẩy, cúi đầu không dám nói lời nào.
Hai bên nhìn nhau hết năm phút.
Khí tức của Giang Nghĩa không chỉ không yếu đi mà ngược lại càng lúc càng mạnh.
Loại khí tức của cường giả được tôi luyện từ mưa bom bão đạn, từ biển máu không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu nổi.
Đàm Quốc Đống tự nhận thấy thực lực của bản thân không tệ, nhưng trước mặt Giang Nghĩa, anh ta dần dần bị chèn ép.
“Hahahal!!”
Anh ta cảm khái chủ động ngẩng đầu cười lớn, thành công hoá giải sự gượng gạo khi bản thân không bằng Giang Nghĩa.
Cười xong, Đàm Quốc Đống nói: “Tôi nghe ông nói hôm nay có một người trẻ tuổi rất mạnh sẽ tới, vốn dĩ khá mong đợi đấy, nhưng sau khi gặp thì cảm thấy anh cũng thường thôi.”
Đối mặt với sự khiêu khích như vậy, Giang Nghĩa chỉ bình tĩnh trả lời: “Chỉ có cường giả mới cảm nhận được cường giả. Đảng cấp của anh quá thấp, đương nhiên sẽ không cảm nhận được rồi.”
Đàm Quốc Đống hơi sững người, sau đó cười lớn.
“Nhóc ranh, anh là người đầu tiên dám nói với tôi băng giọng điệu như thế đấy.”
“Có phải là cường giả hay không, anh thử là biết thôi!”
Đàm Quốc Đống nói, sau đó liền tung một đấm về phía đầu Giang Nghĩa, tốc độ cú đấm cực nhanh, vượt xa mức độ mà người bình thường có thể chịu nổi.
Nếu đổi lại là Thường Hướng Đông thì cú đấm này có thể sẽ đấm anh ta ngã lăn ra đất.
Nhưng chiến thần Tu La mà bị đánh dễ dàng như thế sao?
Đối mặt với cú đấm hung hấn, Giang Nghĩa tự tin duôi thẳng hai ngón tay ra, chặn đứng cú đấm mạnh và dữ dội của Đàm Quốc Đống!
Cao thấp lập tức được phân chia rõ ràng.
UỳnhI!
Một quyền tràn đầy tự tin của Đàm Quốc Đống, kết quả bị hai ngón tay của Giang Nghĩa ngăn lại.
Lập tức mất hết mặt mũi.