Chương 1720
Hết điếu này đến điếu khác.
Hôm nay tiến hành một cuộc tổng tấn công nhắm vào Giang Nghĩa, anh ta vô cùng lo lắng.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.
“Vào đi.”
Cửa vừa mở, trợ lý vội vàng chạy tới nói: “Chủ tịch, không ổn, đã xảy ra chuyện.”
Giang Hàn Tầm bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Giang Nghĩa mất tích!”
“Hả?”
“Hôm nay Giang Nghĩa không đi làm, cũng không có ở biệt thự số 556, điện thoại, tin nhắn đều không liên lạc được, như thể bốc hơi khỏi trái đất. Không có mình cậu ta, Nhậm Chỉ Lan và Bạch Dương cũng không thấy đâu.”
Giang Hàn Tầm nặng nề rít một hơi thuốc.
Sao lại thế được?
Mặc dù ông ta đối phó với Giang Nghĩa, nhưng mọi thứ đều được tiến hành trong bí mật, theo lý thuyết mà nói, Giang Nghĩa không thể biết trước được.
Nhưng cũng không thể chắc chắn là tin tức không rò rỉ ra ngoài.
Giang Nghĩa đã trốn, việc này có hơi rắc rối, làm sao tìm được anh ta đây?
Ông ta đang nghĩ đến đây thì một trợ lý khác chạy vào.
“Chủ tịch, vườn cây ăn quả xảy ra chuyện.”
“Cái gì?”
“Vừa rồi có một người qua đường định đi vào, nhưng bị người của chúng ta chặn lại, lúc sau mới tra ra người đó thật ra là Phi Kê của Dạ Cầm! Ngoài ra, mai phục gần đó phát hiện có nhiều đoàn xe đang đi về phía vườn cây ăn quả, nhìn giống người của Dạ Cầm.
Giang Hàn Tầm lập tức đứng lên.
“Dạ Cầm?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Tôi nhớ là tổ chức này đã đi theo Giang Nghĩa.
“Dạ Cầm đến vườn cây ăn quả, tức là tung tích của Giang Hàn Phi đã bị bại lộ, Giang Nghĩa chuẩn bị cướp người!”
Giang Hàn Tầm vô cùng kinh ngạc.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ Giang Nghĩa lại tìm được vườn cây ăn quả, rốt cuộc Giang Nghĩa đã dùng cách nào để tìm ra tung tích của Giang Hàn Phi?
Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là không để Giang Nghĩa cứu được người ra, nếu không mọi chuyện sẽ chấm hết ở đây.
Giang Hàn Tâm nghiêm giọng nói: “Nếu muốn cứu người, Giang Nghĩa nhất định phải ra mặt. Chọn ngày không bằng gặp ngày, được rồi, lấy vườn cây ăn quả làm chiến trường cuối cùng đi.”