Chương 1727
Vụt!
Một bóng người đứng trước mặt Thiên Diệt.
Thập Nhị Hoàng Kim-Ma Kết.
Anh ta là người đặc biệt nhất trong số Hoàng Kim, thân phận rất đơn giản nhưng cũng rất khó khăn-người cùng bồi luyện của Giang Nghĩa.
Đơn giản là bởi vì ngoại trừ cùng tác chiến với Giang Nghĩa ra, anh ta hầu như không có bất cứ chuyện gì cần làm.
Khó khăn là bởi vì muốn trong quá trình đối chiến với Giang Nghĩa không bị gi3t chết, cực kỳ khó khăn.
Ma Kết, động thủ rồi.
Thiên Diệt nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt khinh thường, cười lạnh nói: “Dám một thân một mình ngăn cản ở trước mặt tao, coi như mày can đảm, nhưng phần can đảm này chỉ đổi lại kết quả là một chữ-chết!”
Trong nháy mắt, Thiên Diệt đã đi tới bên cạnh Ma Kết.
Người di chuyển, quyền đánh ra.
Vô cùng mạnh mẽ hung ác, tốc độ rất nhanh, người bình thường mà trúng phải một quyền này chắc chắn sẽ chết.
Thiên Diệt rất tự tin vào năng lực của bản thân.
Dù sao thì từ khi sinh ra đến giờ anh ta chưa từng thua, ở trong thành phố ngầm nhiều năm như vậy, không có bất kỳ người nào có thể khiêu chiến địa vị của anh ta.
Sự tồn tại của anh ta chính là đỉnh cao của vũ lực.
Đây là những gì anh ta tự nhận.
Nhưng hôm nay, anh ta nhận ra mình đã sai.
Ngay lúc anh ta tưởng là một cú đấm vô cùng mạnh mẽ của mình có thể dễ dàng hạ gục đối thủ thì một chuyện phát sinh ngoài ý muốn đã xảy ra, Ma Kết giống như là nhìn thấu hành động của anh ta, nhẹ nhàng né tránh.
“Tốc độ của anh… quá chậm.”
Thiên Diệt nổi giận: “May mắn né tránh được một cú đấm thôi mà đã đắc ý? Chịu chết đi!”
Không tin vào ma quỷ, anh ta nhanh chóng tăng tốc độ và gia tăng sức đấm, nhưng điều kỳ lạ là mọi cú đấm không phải không đánh trúng, mà đều bị đối thủ hóa giải một cách dễ dàng.
Anh ta chưa từng thất bại một lần nào, nên cảm thấy hơi khó chịu.
Ì Ma Kết lui ra phía sau một bước để kéo giãn khoảng cách, hơi thất vọng nói: “Đã rất lâu rồi không so chiêu cùng với Thống Soái, khoảng thời gian này tôi cảm thấy rất nhàm chán. Vốn cho rằng anh có thể mang đến cho tôi một ít bất ngờ, nhưng mà thực lực của anh còn không bằng một phần mười của tôi. Anh… làm tôi quá thất vọng.”
Một phần mười?
Đều… không bằng?
Thiên Diệt ngẩng đầu lên cười ha ha: “Mày đừng có khoác lác, tao đánh không trúng mày, nhưng mày cũng không có cách nào bắt được tao! Mày tránh tới tránh lui, tưởng có thể thắng được sao?”
Ma Kết khẽ lắc đầu: “Được rồi, vậy tôi không tránh nữa.”
Thiên Diệt bật cười lớn.
Không tránh?