CHƯƠNG 174
“Lại thêm một thằng đàn ông bỉ ổi, một người phụ nữ hai chồng, xem xem sau này con nhỏ đó giải thích như thế nào?”
“Đúng rồi, bối cảnh cũng không thể thiếu, viết nhiều thêm Vài cái nữa, để cho công ty truyền thông ở phía bên kia có thể lựa chọn bao nhiêu thì lựa.”
Anh ta vừa sáng tác vừa cười trộm.
Thậm chí, còn đang tưởng tượng ra dáng vẻ Đinh Thu Huyền bị người khác thóa mạ, trốn ở trong nhà khóc lóc.
“Ha ha, thoải mái, thoải mái quá.”
Lúc anh ta đang âm thầm vui vẻ, đột nhiên nghe thấy một tiếng cùm cục thật lớn vang lên, cửa phòng bị người ta dùng búa trực tiếp đập nát.
Đập hai ba lần, cánh cửa hoàn toàn vỡ vụn, bị ngã xuống đất.
Tiếp theo đó, có một đám đầu trọc cất bước đi vào.
Mạnh Chí Định bị hù dọa đứng phắt dạy từ trước chiếc máy tính, chỉ vào đám người rồi hỏi: “Các người là ai?”
Cái đám đầu trọc tách ra, có một người đàn ông bước ra từ trong đám người.
Đi đến trước mặt anh ta.
Mạnh Chí Định nhìn thấy rõ dáng dấp của anh, lập tức hiểu ngay: “Anh là Giang Nghĩa, là chồng của con nhỏ đê tiện đó?”
Anh ta không nhìn thấy trong mắt của Giang Nghĩa lộ ra một luồng sát khí.
“Các người cút ra ngoài hết cho tôi, đây là nhà của tôi, các người làm như vậy là đang xâm phạm gia cư bất hợp pháp mà.”
“Có tin là tôi sẽ báo cảnh sát…”
Chỉ trong chớp mắt, Giang Nghĩa liền lấn người đi đến trước mặt Mạnh Chí Định, ấn đầu của anh ta xuống, hung hăng đập vào tường.
Phụt, Mạnh Chí Định phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Giang Nghĩa đã động sát tâm, đừng nói là Mạnh Chí Định, cho dù là một con hổ thì cũng bị giết chết tại chỗ.
Đương nhiên, Giang Nghĩa sẽ không để cho anh ta chết dễ dàng như thế.
Giang Nghĩa buông tay ra, Mạnh Chí Định giống như là một đống bùn nhão trượt xuống dưới đất, cả người đau đến nỗi không nói nên lời.
Giang Nghĩa tùy ý lấy một cái ghế ngồi xuống.
“Mạnh Chí Định, mày làm chuyện gì, trong lòng của mày biết rõ ràng, không cần tao phải nhiều lời.”
Mạnh Chí Định cắn răng nhìn Giang Nghĩa: “Tao biết rõ thì sao chứ? Ngày hôm nay mày không đánh chết tao, cả đời này tao cũng sẽ đối nghịch với mày.”
Giang Nghĩa khẽ lắc đầu: “Mày không có cơ hội đâu.”
Không có cơ hội?
Có ý gì chứ?
Trong lòng của Mạnh Chí Định sinh ra cảm giác hoảng sợ, anh ta ý thức được có lẽ là Giang Nghĩa sẽ hạ đòn sát thủ, trong lòng lập tức hoảng muốn chết.
Nhưng mà ngoài miệng thì lại không chịu nhận thua.
“Tao cũng không tin mày còn có thể giết tao?”
Giang Nghĩa từ tốn nói: “Tao không biết mày, tao chỉ đánh mày thôi.”