Chiến Thần Tu La

Chương 1775



Chương 1775

“Ba!”

“Ông chủ?!”

Mạc Nguyên và Thân Hằng đều kích động mà gọi.

Ông chủ Mạc Thanh Tùng không phải đã ý thức mơ hồ, sắp trở thành người thực vật rồi hay sao? Sao lại đột nhiên có thể đi lại rồi? ; Lẽ nào ông trời mở mắt rồi?

Mạc Nguyên vội vàng đi tới, đỡ lấy Mạc Thanh Tùng, vội vàng hỏi: “Ba, chuyện này là sao đây?”

Mạc Thanh Tùng khẽ mỉm cười rồi nói: “Sao thế, con không biết sao?”

“Không biết ạ.”

“Sao con có thể không biết chứ? Không phải con đích thân đi tìm sư phụ của con tới khám bệnh cho ba hay sao? Nguyên à, ba lúc đầu rất có ý kiến đối với việc con bái sư, bây giờ nhìn thấy y thuật của sư phụ con, thật sự là thiên tài. Con có sư phụ giỏi như này, thật sự là duyên phận con tu được ở kiếp trước.”

Sư phụ?

Càng nói càng hồ đồ.

Mạc Nguyên có sư phụ từ khi nào?

Không dê gì mới mặt dày đi nhận một người, còn bị người ta đá ra, rất mất mặt.

Trong lúc đang nghỉ hoặc, Giang Nghĩa bê một bát thuốc đi từ phòng trong ra.

“Ông chủ Mạc, cơ thể của ông vấn chưa khôi phục hoàn toàn, không tiện đi lại lâu, về phòng nghỉ ngơi đi.

“Ngoài ra tôi đã sắc thêm cho ông một bát thuốc, uống bát thuốc này vào, có lợi cho bệnh của ông.

Ánh mắt của mọi người nhìn qua.

Sau khi nhìn thấy người xuất hiện là Giang Nghĩa, Mạc Nguyên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kích động tới mức không biết nên nói gì mới tốt.

Là Giang Nghĩa, thật sự là Giang Nghĩa!

Anh bê thuốc đi tới bên cạnh Mạc Thanh Tùng, đưa thuốc qua.

Mạc Thanh Tùng không chút do dự cầm lấy rồi uống, không hề có bất cứ nghi ngờ gì về Giang Nghĩa.

“A, bác sĩ Giang, cảm ơn, cảm ơn.” Mạc Thanh Tùng uống xong thuốc, lau miệng tiếp tục nói: “Con trai tôi có thể có sư phụ như cậu, thật sự là tạo hóa của nó.”

Mạc Nguyên sững sờ: “Sư phụ? Bác sĩ Giang?”

Giang Nghĩa mặt mày lạnh lùng nói: “Sao hả, cậu không muốn nhận người sư phụ như tôi?”

Mạc Nguyên lập tức phản ứng lại.

Anh ta không chút do dự mà quỳ xuống, dập đầu ba cái với Giang Nghĩa, cực kỳ trịnh trọng nói: “Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử! Cảm ơn sư phụ ra tay cứu chữa cho ba của đồ nhĩ, đại ơn đại đức đời này khó thể báo đáp!”

Giang Nghĩa gật đầu hài lòng, đưa tay kéo Mạc Nguyên đứng dậy, dặn dò: “Tôi rất nghiêm khắc, theo tôi học y, cậu phải chuẩn bị tâm lý lên núi đao xuống biển lửa”

Mạc Nguyên vô ngực nói: “Sư phụ bảo đồ nhi làm gì thì đồ nhi làm cái đó, tuyệt đối sẽ không có bất cứ một câu oán trách.”

“Được Lúc này, Mạc Thanh Tùng lại lộ ra vẻ mặt khó xử, thở dài nói: “Nguyên có một vị sư phụ tốt như này là chuyện đáng mừng, nhưng bây giờ biển hiệu của nhà họ Mạc chúng ta bị người ta gỡ đi, mặt mũi của tổ tiên cũng mất sạch rồi, hai”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.