Chương 1796
Vũ Cao Phong còn chưa nói xong, Giang Nghĩa trực tiếp nói: “Tôi trả sáu trăm tỷ.”
Ra giá gấp đôi!
Không hề do dự!
Vũ Cao Phong sửng sốt mất mấy giây, giá trị thực của mảnh đấy này chỉ khoảng hai trăm mười tỷ, bỏ ra sáu trăm tỷ để mua lại?
Điên rồi sao? Anh ta trợn mắt nhìn Giang Nghĩa: “Này, cậu có biết giá thị trường không đó? Ra giá bậy bạ gì vậy?”
Giang Nghĩa nhả một hơi khói: “Không còn cách nào khác, tiền nhiều quá tiêu không hết. Anh có lấy không? Sau này anh chết, tôi sắp xếp người đến đốt cho anh một ít”
Lời nói đúng là độc địa.
Vũ Cao Phong nghiến răng nói: “Nhóc con, cậu điên rồi hả?”
Giang Nghĩa nhẹ giọng nói: “Có giỏi thì ra giá tiếp đi.”
“Làm như tôi không dám?”
“Anh dám?”
Vũ Cao Phong lấy lại bình tĩnh, ra ngoài gọi điện thoại cho chủ tịch Khoa học kỹ thuật Cường Long, kể lại tình hình hiện tại, sau cùng nhận được câu trả lời: trong vòng 1500 tỷ có thể thoải mái ra giá.
Có được cam kết của chủ tịch, Vũ Cao Phong đã có kế hoạch.
Anh ta đi thẳng vào cửa hiệu, miệng cong lên đầy tự đắc: “Hừ, nhóc con, giờ tôi sẽ cho cậu biết thế nào là…”
Anh ta chưa kịp nói xong, Giang Nghĩa đã ngáp một cái: “Vừa rồi ra giá sáu trăm tỷ, quả là sự sỉ nhục đối với một cửa hiệu có tuổi đời năm trăm năm, để tỏ lòng tôn kính, tôi sẽ tăng lên 3000 tỷ.
Phụt!
Vũ Cao Phong thiếu chút nữa thì rớt cả hàm.
Anh ta vừa nhận được giá cao nhất từ phía chủ tịch là 1500 tỷ, Giang Nghĩa vừa mở mồm nói luôn 3000 tỷ, gấp đôi! Đùa gì vậy?
Không tài nào theo kịp tiết tấu của đối phương?
Thật sự là tiền nhiều quá tiêu không hết?
Một miếng đất chỉ có giá khoảng 210 tỷ mà dùng đến 3000 tỷ để mua? Điên rồi, đúng là điên thật rồi.
Vũ Cao Phong tức giận đến mức đầu bốc khói, giá cao như vậy anh ta không theo được, nhưng anh ta có chết cũng không tin đối phương có thể đưa ra 3000 tỷ.
Anh ta chỉ vào Giang Nghĩa: “Cậu cho tiền là giấy vụn sao? Được, ông đây không theo nổi, nhưng ông đây muốn nhìn xem cậu làm thế nào mà lấy ra được 3000 tỷ!”
“Nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không lấy ra 3000 tỷ mua mảnh đất này, thì đừng hòng bước chân ra khỏi cửa hiệu!”
Vũ Cao Phong búng tay, mười mấy tên đàn em lập tức chặn cửa không cho ai ra vào.
Nhìn tình hình này, nếu hôm nay Giang Nghĩa không đưa tiền thì thực sự không thể ra ngoài.
Anh ta lấy điện thoại di động ra: “Tôi sẽ gọi điện cho người bên chính phủ, yêu cầu họ sắp xếp người đến để hoàn thành thủ tục.
Nhóc con, nếu cậu nuốt lời hay giỡn mặt với tôi thì cẩn thận cái đầu của cậu.”
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười, kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống.