Chương 1816
Giang Nghĩa dừng làm việc, nghiêm túc nhìn Mạc Nguyên: “Nếu như một cô gái chỉ quan tâm đến năng lực kinh tế của cậu, vậy thì tôi cảm thấy hai đứa không cần đến với nhau nữa.”
Mạc Nguyên cúi gầm mặt, không dám nói gì.
Nhưng sau đó, Giang Nghĩa nói tiếp: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, mỗi cô gái đều mong bản thân gặp được bạch mã hoàng tử, nếu như quá nghèo nàn cũng không được.”
Mạc Nguyên liền vui vẻ trở lại: “Vậy là sư phụ đồng ý rồi đúng không?”
Giang Nghĩa để chìa khóa xe lên trên bàn: “Xe thì có thể cho cậu mượn, nhưng Mạc Nguyên, tôi phải nhắc nhở cậu một câu: nhớ có chừng mực. Cho cậu mượn xe không phải là để cậu ra ngoài khoe khoang ra vẻ, nếu như Uyển Tuyên nhà cậu chỉ là một cô gái ham mê tiền tài, vậy thì nên từ bỏ sớm.”
Mạc Nguyên cầm lấy chìa khóa xe: “Con sẽ chú ý chừng mực, cảm ơn sư phụ.
Anh ta cười to rồi chạy đi.
Mạc Thanh Tùng đứng bên cạnh lắc đầu: “Cậu Giang, cậu quá rộng rãi với nó rồi.”
Giang Nghĩa cười nói: “Theo đuổi phụ nữ mà, có đôi khi cần phải chú ý đến hình thức, đế nó không làm ảnh hưởng đến kết quả. Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục nghiên cứu việc tiếp tục phát triển tiệm thuốc Hồng Hội.
Mấy ngày tiếp theo chính là những ngày vui vẻ nhất của Mạc Nguyên trong cuộc đời này.
Anh ta lái chiếc xe thể thao sang trọng của Giang Nghĩa đưa Chung Uyển Tuyên đi chơi khắp nơi.
Đi sở thú, thủy cung, trung tâm mua sắm, thế giới trên nước, công viên trò chơi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, anh ta đã đến hết tất cả những khu vui chơi lớn ở thủ đô.
Đương nhiên túi tiền cũng nhanh xẹp.
Mạc Nguyên tiêu tốn hết số tiền tiết kiệm mười năm trời, mặc dù đau lòng đó, nhưng mà lại rất vui vẻ.
Theo đuổi phụ nữ, nào có ai không tốn tiền?
Mỗi ngày Mạc Nguyên đều sẽ hưởng thụ thế giới hai người giữa anh ta và Chung Uyển Tuyên, hưởng thụ tình yêu đơn thuần vui vẻ này.
Màn đêm buông xuống, sau khi Mạc Nguyên đưa Chung Uyển Tuyên về trường học, anh ta lái chiếc ferrari đỏ chói rời đi.
Lúc anh ta vừa mới đi không bao lâu, Laura bước ra từ trong bóng tối: “Uyển Tuyên, ngày hôm nay đi chơi vui vẻ không?”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Chung Uyển Tuyên liền biến mất không còn nữa, thay vào đó là vẻ mỏi mệt.
Cô ta để tay lên cổ xoa bóp mấy lần, phàn nàn nói: “Vui vẻ cái gì chứ, đi chơi với tên ngốc đó cả ngày trời, còn phải nghe anh ta lải nhải mãi không hết chuyện, nói cái gì mà “quyền hoàng”, “đường bạo”, toàn là những thứ tào lao, phiền chết đi được.”
Dừng lại một chút, cô ta hỏi: “Chị Laura, cái chuyện này còn phải tiếp tục bao lâu nữa chứ, em sắp chịu không nổi rồi, ngày nào cũng phải chạy khắp nơi với kẻ ngốc đó khiến em sắp biến thành đồ đần luôn này.”
Laura cười nói: “Hôm nay tôi đến đây chính là muốn chúc mừng cô, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, không cần phải đi cùng anh ta nữa.
“Thật hả?”
“Thật”
“Tốt quá đi thôi.” Chung Uyển Tuyên reo hò nói: “Rốt cuộc cũng đã giải thoát rồi, vậy chị Laura, có phải nên thanh toán số tiền còn lại rồi không?”