CHƯƠNG 182
“Tại sao đến chỗ anh, tôi lại trở thành bên sai vậy chứ, con người của anh có nói đạo lý không thế?”
Giang Nghĩa thở dài, anh trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc là muốn như thế nào thì ông mới bằng lòng để Cố Vĩnh Lượng đi học?”
Cam Đức Dương cười nói: “Anh sai rồi, không phải là tôi không cho nó đi học, là do những phụ huynh khác không cho nó đi học, cũng trùng hợp lắm, ngày hôm nay phụ huynh của cả lớp sẽ đến đây, tôi cũng định nhấn mạnh các vấn đề trong học kỳ mới với bọn họ, nếu như các người đã kiên trì như vậy. Vậy thì chờ một lúc nữa các phụ huynh khác đến đây, các người đi thuyết phục bọn họ đi.”
“Nếu như bọn họ đồng ý, vậy thì tôi cũng sẽ đồng ý. Thế nào, như thế này rất công bằng rồi chứ?”
Giang Nghĩa gật gật đầu: “Hợp lý.”
Anh nhìn Cốt Lang: “Chờ một lát nữa các phụ huynh khác đến đây, cậu nói chuyện cho đàng hoàng, xin sự đồng ý của mọi người.”
“Được, em sẽ cố gắng.”
Cam Đức Dương ở một bên cười lạnh, muốn các phụ huynh khác đồng ý à? Ha ha, căn bản không có khả năng.
Những người đó có không ít người từng bị Cốt Lang bắt nạt.
Bình thường bọn họ không có cách nào tìm Cốt Lang để báo thù, lúc này còn không chịu nắm chặt cơ hội mà hung hăng khi dễ anh ta một trận à?
Cố Vĩnh Lượng con của anh ta còn muốn đi học?
Mãi mãi không có khả năng đâu.
Cam Đức Dương âm thầm nói: “Hừ, cái thằng nhỏ ngu ngốc này, cứ đợi đến lúc không có chỗ nào cần, sau khi lớn lên cũng sẽ làm lưu manh giống như ba nó.”
Chỉ khoảng nửa tiếng sau, tất cả phụ huynh đã có mặt.
Cam Đức Dương dẫn mấy người Cốt Lang vào trong phòng học, nói rõ với mọi người mục đích hôm nay đến đây làm gì, tất cả phụ huynh đều để lộ ra ánh mắt khinh thường.
Có người vui mừng vì nhìn thấy người khác gặp họa, chỉ mong nhìn thấy con trai của Cốt Lang không được học nữa.
Cốt Lang nén giận, cố nở một nụ cười với mọi người: “Tôi biết mấy năm gần đây tôi làm không ít việc sai trái nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm sai, không thể để liên lụy đến con trai tôi được.”
“Hơn nữa bây giờ tôi cũng đã biết sai rồi, anh Giang Nghĩa đã giới thiệu cho tôi một công việc bình thường. Vậy nên tôi thành khẩn mong mọi người cho tôi một cơ hội để tôi được làm lại từ đầu, để con trai của tôi được vào đây học hành.”
Cốt Lang nói câu nào cũng rất thành khẩn.
Nhưng sự thật là không có ai thông cảm với anh ta.
Một nữ phụ huynh mất kiên nhẫn nói: “Nói xong chưa? Cút được chưa? Hôm nay chúng tôi đến đây để họp phụ huynh, bàn bạc những sự thay đổi trong chế độ chứ không phải đến đây để nghe anh nói nhảm.”
Những phụ huynh khác cùng đồng loạt ùa theo.
“Đúng vậy, anh ở đây nói nhảm mãi không thôi, lãng phí thời gian của chúng tôi quá đấy?”
Nhưng những vị phụ huynh ngồi bên dưới đều vững như bàn thạch, hoàn toàn không hề cảm động.
Có người nói mát mẻ: “Ha ha, nước mắt của cá sấu, bây giờ biết sai rồi sao? Muộn rồi!”
“Mau cút đi, đem theo cả đứa con rác rưởi của anh cùng cút luôn đi, đừng làm bẩn mắt của chúng tôi.”
Đối mặt với những lời châm biếm và chỉ trích của mọi người, Cốt Lang hoàn toàn không có cách gì.
Anh ta cúi đầu, nước mắt chảy vòng quanh.