Chương 1854
Đập mạnh xuống đất.
Cũng không bò dậy được nữa.
Ma Kết siết chặt nắm đấm, rồi từ từ buông lỏng.
Anh ta cười rồi nói: “Thống soái, anh cuối cùng cũng tìm lại chính mình rồi.”
Giang Nghĩa thở dài một hơi, nhìn Ma Kết nằm bò trên đất nói: “Cảm ơn cậu, khiến lòng do dự không quyết của tôi lần nữa kiên định tiếp.”
Anh đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Cố gắng tập luyện, lần sau có chuyên, tôi vần sẽ đến tìm cậu hỏi’“
Ma Kết nghe mà cười ha hả.
Đời này có thế làm đối thủ của Giang Nghĩa, thật sự là một loại hạnh phúc.
“Thống soái như này mới là thống soái mà em biết, mới là cường giả tuyệt đối đó.”
Cửa từ từ đóng lại.
Giang Nghĩa giống như những gì anh nói, không dùng tới 1 tiếng thì đã giải quyết mọi vấn đề.
Khi Giang Nghĩa từ trên tầng đi xuống, ai cũng dùng ánh mắt khâm phục nhìn anh.
Người bình thường ngay cả tầng mười cũng không lên được, nhưng Giang Nghĩa chỉ dùng một tiếng thì đánh từ tầng một đến tầng mười, ngày cả căn phòng của thần cũng đã đi đánh.
Có lẽ đây chính là tốc biến’ trong game?
Anh đi tới trước mặt người tiếp đón, đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác từ tay anh ta, vừa khoác lên vừa nói: “Còn chưa quá một tiếng nhỉ?”
Người tiếp đón bị dọa tái mặt, liên tục xua tay nói: “Chưa ạ chưa ạ, vẫn chưa quá.”
Trước đó mỉa mai và khinh thường Giang Nghĩa, bây giờ đều mất sạch, ở trong lòng của người tiếp đón, Giang Nghĩa chính là nhân vật giống như thần tiên.
Mạnh mẽ, vô địch.
Ngày xưa có Quan Vũ chém Hoa Hùng, hiện nay có Giang Nghĩa tốc biến càn quét sàn luyện ngục, tất cả đều là độ cao mà người bình thường khó với tới.
Mặc xong áo, Giang Nghĩa cất bước rời khỏi đạo trường luyện ngục.
Anh tới đột ngột, đi cũng đột ngột.
Phần lớn mọi người đều không biết Giang Nghĩa là ai, chỉ biết tối nay có một người đàn ông mạnh tới vô địch, tốc biến càn quét sàn luyện ngục.
Trưa ngày hôm sau, nhà hàng Trường Hòa.
Hổ Pháo một mình đi tới nhà hàng, tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh ta gọi vài món ăn nhẹ, một bình rượu ủ.
Không có động đũa, yên lặng chờ đợi Giang Nghĩa tới, anh ta tin Giang Nghĩa tuyệt đối sẽ không vứt bỏ những thủ hạ trung thành như bọn họ, tin chiến thần Tu La sẽ lần nữa sống lại.
Nhưng nếu Giang Nghĩa không tới…
Nếu Giang Nghĩa không tới, vậy tín ngưỡng trong lòng Hổ Pháo sẽ sụp đổ.
Cuộc đời của anh ta cũng sẽ không biết phương hướng.
“Thống soái, xin anh nhất định phải tới!”
Lúc này, ở cửa có một đám người đi vào, nam nữ đủ có, ai cũng mặc quần áo hoa hoét, ai cũng ăn mặc màu mè, khoác vai nhau, nhìn một cái là biết đều là thanh niên bất lương của xã hội.