Chiến Thần Tu La

Chương 19



CHƯƠNG 19: CHỦ NHIỆM CŨNG PHẢI NGHE LỜI TÔI

Nào chỉ là nhiều, quả thật rất khủng khiếp.

Một trăm chiếc xe Lincoln, ba bốn trăm binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, làm sao mà một Hà Diệc Nho nho nhỏ có thể đụng vào được chứ?

Mấy tên xã hội đen nhận tiền của Hà Diệc Nho cùng đi theo làm việc nhìn thấy cảnh tượng này thì bọn họ nhanh chóng ném vũ khí ở trong tay mình đi, ai cũng không dám có hành động lung tung.

“Cái đó, ông chủ Hà, trong nhà tôi có chút việc, đi trước một bước nha.”

“Bụng của tôi hơi đau, lát nữa quay lại.”

“Ông chủ Hà, lần sau chúng ta lại trò chuyện tiếp nha.”

Mấy cái tên lưu manh này vốn dĩ là một đám ô hợp, vừa mới nhìn thấy mấy trăm binh lính với thân thể khỏe mạnh do Giang Nghĩa mang đến thì bị dọa cho chạy toán loạn, căn bản không thèm quan tâm tới sự sống chết của Hà Diệc Nho.

Cuối cùng, ở hiện trường chỉ còn lại có hai chú cháu Hà Diệc Nho, Hà Du Vinh.

Giang Nghĩa lạnh lùng nói: “Hà Diệc Nho, tôi đã cho ông cơ hội chuộc lỗi, nhưng mà ông căn bản không biết trân trọng.”

Hà Diệc Nho cắn răng, sau đó đứng dậy.

Ông ta cười ha hả, nói: “Giang Nghĩa, cậu có nhiều người thì sao chứ, ở đây không phải là biên giới phía tây, nơi này là Tô Hàng! Hơn nữa, tôi nhận chỉ thị của Cục xây dựng đến đây phá dỡ, tôi làm hợp lý hợp pháp, cậu lại cản tôi, vậy thì chính là cậu đối nghịch với thành phố, cẩn thận kẻo bị bắt đưa vào tù.”

“Ông dám!” Thiên Bình bước ra phía trước một bước, nắm chặt lấy cổ áo của Hà Diệc Nho, kéo ông ta lên: “Tôi đã sớm không vừa mắt cái tên chó chết này rồi, còn dám mở miệng thả ra rắm, xem xem ông đây dùng một bàn tay đấm chết ông.”

Lúc này.

“Dừng tay!” Một âm thanh truyền đến từ một nơi không xa.

Chiếc xe màu xanh dương chậm rãi chạy đến, đậu trong khoảng đất trống, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu bước ra.

Ông ta chính là Vương Long Thành, thư ký của chủ nhiệm văn phòng Cục xây dựng.

Hà Diệc Nho kích động muốn khóc, đẩy Thiên Bình qua một bên, vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Long Thành.

“Thư kí Vương, ông đến rồi, những người này xem kỷ luật như không, tụ tập lại quấy rối làm phiền công việc phá dỡ của chúng tôi. Thư kí Vương, ông phải làm chủ thay cho tôi.”

“Hừ, có việc này à?”

Vương Long Thành lê cái bụng bự đi đến gần Giang Nghĩa ở phía đối diện: “Cậu chính là Giang Nghĩa?”

“Đúng vậy.”

“Những người này đều là do cậu gọi tới sao?”

“Đúng.”

“Ha ha, cậu còn dám thừa nhận, cậu có biết tụ tập quấy rối quấy nhiễu người thi hành công vụ là tội lớn cỡ nào không hả?”

Giang Nghĩa từ tốn nói: “Tôi chỉ làm sinh nhật cho người em trai đã qua đời của tôi, để nó có thể ra đi có thể diện một chút, vậy cũng là tụ tập quấy rối à?”

“Đương nhiên là phải rồi!” Vương Long Thành chỉ gần đó: “Khắp nơi này đều là khu phá dỡ cải tạo, đã bị cấm, các người lại tự ý ra vào nơi đây thì chính là phạm pháp, huống hồ chi còn làm phiền người thi hành công vụ, bây giờ tôi đã có thể gọi người đến đây bắt các người đi.”

Giang Nghĩa cười ha ha.

“Khu phá dỡ cải tạo? Theo tôi được biết, thật ra thì mảnh đất này không nằm trong phạm vi cải tạo, là tự ông thêm vào.”

“Hơn nữa, Hà Diệc Nho cũng không phải là người của Cục xây dựng, ông ta dựa vào cái gì mà có tư cách tiếp nhận công việc phá dỡ cải tạo?”

Vương Long Thành tức giận không thể kìm chế nổi.

“Cậu còn dám mạnh miệng?”

“Có nằm trong phạm vi cải tạo hay không đều là do tôi quyết định, cho ai tiếp nhận cũng là do tôi quyết định.”

“Tôi nói chỗ này có thể phá dỡ thì có thể phá dỡ, tôi nói cho ai tiếp nhận thì người đó tiếp nhận, có nghe rõ chưa?”

Giang Nghĩa cười lạnh, anh nói: “Vương Long Thành, ông có quyền hạn lớn quá nhỉ, nhưng mà chẳng qua ông cũng chỉ là thư ký của chủ nhiệm mà thôi, căn bản không có bất cứ quyền lực gì, ông lấy quyền từ đâu ra vậy, ông khoác lác với ai thế?”

“Ha ha ha.” Vương Long Thành ngẩng cao đầu: “Cậu thì biết cái gì chứ, ở Cục xây dựng này, Vương Long Thành tôi nói cái gì thì là cái đó.”

“Ông còn lớn hơn chủ nhiệm văn phòng nữa à?”

“Hừ! Không phải là tôi nói khoác, chủ nhiệm còn phải nghe lời tôi nữa kìa, tôi nói cái gì ông ta phải nghe cái đó. Giang Nghĩa, cậu đã đắc tội với tôi, vậy thì đừng có nghĩ mình có thể sống sót mà rời khỏi đây.”

Giang Nghĩa khẽ lắc đầu: “Hóa ra Cục xây dựng đều là do Vương Long Thành nói gì làm nấy.”

Bỗng nhiên, anh lại quay đầu nhìn về phía con tàu du lịch to lớn ở đằng kia: “Chủ nhiệm Lưu, Cục xây dựng các người là như thế này đó à?”

Chủ nhiệm Lưu?

Vương Long Thành rùng mình một cái, ông ta nhìn thoáng qua chiếc tàu du khách to lớn kia, nhìn thấy không có một ai, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Mẹ kiếp, còn giả vờ với tôi nữa, ngày hôm nay nếu tôi không…”

“Vương Long Thành!”

Một giọng nói cứng rắn truyền tới từ chiếc tàu du khách to lớn, Vương Long Thành vừa nghe thấy âm thanh này, bị dọa đến nỗi hồn bay phách lạc.

Ông ta không thể quen thuộc với giọng nói này hơn nữa.

Đây chính là âm thanh mà mỗi ngày ông ta phải nịnh bợ lấy lòng, là âm thanh mà ông ta có thể cáo mượn oai hùm ở bên ngoài.

Chủ nhân của âm thanh này chính là Lưu Chấn Vinh, chủ nhiệm văn phòng Cục xây dựng.

Chỉ nhìn thấy có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi chậm rãi đi xuống từ trên con tàu, trong ánh mắt lộ ra sát khí.

Trước đó, ông ta đã nhận được cuộc điện thoại của tổng phụ trách ba khu, nói là đã sắp xếp cho ông ta xem một trò hay trên tàu du lịch, một trò hay mà Cục xây dựng bọn họ tự biên tự diễn.

Lúc đầu, Lưu Chấn Vinh không hiểu có chuyện gì xảy ra, vì mệnh lệnh của tổng phụ trách, cho nên không thể không lên tàu du lịch.

Mãi cho đến khi ông ta nhìn thấy Vương Long Thành, nghe thấy những lời nói sởn cả người, ông ta mới hiểu được ngày hôm nay tổng phụ trách kêu ông ta đến tàu du lịch là để làm gì.

“Vương Long Thành, ông có quyền uy lớn quá nhỉ!”

“Chủ nhiệm là tôi đây phải nghe lời ông? Ông nói cái gì thì tôi làm cái đó sao?”

“Vậy thì từ nay về sau ông lên làm chủ nhiệm luôn đi.”

Vương Long Thành bị dọa bịch một tiếng quỳ gối trước mặt của Lưu Chấn Vinh, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Không phải đâu, chủ nhiệm, lúc nãy là do tôi nói hươu nói vượn thôi.”

Ông ta dốc hết toàn lực đánh cho mình một cái bạt tai.

“Tôi đáng chết, tôi ăn nói tào lao, tôi chẳng là cái thá gì hết.”

“Chủ nhiệm Lưu, ông tha thứ cho tôi đi, tôi biết sai rồi, đương nhiên là Cục xây dựng do ngài định đoạt.”

“Tôi chính là một con chó do ngài nuôi, sau này tôi không dám nữa.”

Lưu Chấn Vinh cười lạnh: “Bây giờ biết sai rồi à, đã trễ rồi! Tôi đã cảm thấy kỳ quái, tại sao hai ngày nay ông cứ nhất định phải kéo khu vực này vào trong diện cải tạo, còn khuyên tôi nên tăng nhanh tiến độ, hóa ra là ông với Hà Diệc Nho cùng một giuộc, mượn kế hoạch phá dỡ cải tạo để báo thù riêng, thiếu chút nữa là tôi đã trở thành đồng lõa với các người rồi.”

“Vương Long Thành, ông thật sự gan to bằng trời, nếu như ngày hôm nay không xử lý ông, làm sao tôi có thể ăn nói với cấp trên, làm sao có thể ăn nói với nhân dân? Người đâu, còng cái tên khốn nạn này lại cho tôi.”

“Vâng!”

Trong nháy mắt có mấy người mặc đồng phục cảnh sát do Lưu Chấn Vinh mang đến đến cầm cái còng bước lên, nhấn Vương Long Thành xuống đất, còng tay ông ta lại.

Lúc nãy, Vương Long Thành còn phách lối không ai bì nổi, trong mấy phút ngắn ngủi liền rớt đài.

Lưu Chấn Vinh chấp tay với Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, thật sự xin lỗi, là do tôi lãnh đạo vô dụng mới có thể để Cục xây dựng có loại rác rưởi này, làm cho hoạt động cúng tế của ngài không có cách nào được diễn ra thuận lợi, thật sự xin lỗi.”

Giang Nghĩa khoát tay: “Không sao đâu, chủ nhiệm Lưu có thể chí công vô tư, đây chính là bù đắp lớn nhất rồi.”

Lưu Chấn Vinh tiếp tục nói: “Vậy tôi đi trước đây, nếu như ở bên phía tổng phụ trách có hỏi, mong cậu có thể giải thích giúp tôi vài câu.”

“Tôi sẽ làm thế.”

“Vậy tôi cảm ơn trước.”

Lưu Chấn Vinh xoay người, cho người áp giải Vương Long Thành rời khỏi đó, tên thư ký cáo mượn oai hùm xem như hoàn toàn xong đời rồi.

Giang Nghĩa nhìn về phía Hà Diệc Nho: “Bây giờ đến lượt ông.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.