Chương 1977
Mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, không ai có thể kiểm soát.
Ở phía khác của nghĩa trang.
Đàm Thành Nghĩa và Vu Mỹ Lan cũng đứng trước một tấm bia, khuôn mặt hai vợ chồng đẫm nước mắt.
Tấm bia này chính là con của họ – Đàm Quốc Đống.
Vì cứu ba mình, Đàm Quốc Đống đã phải chịu tủi nhục bên cạnh Đàm Vĩnh Thắng biết bao nhiêu năm nay, cuối cùng vì để bảo vệ Giang Nghĩa nên đã lựa chọn hy sinh bản thân.
Có thể nói, vì sự hy sinh của Đàm Quốc Đống nên mới đổi được “sự ra tù” của Đàm Thành Nghĩa, và cũng mới có việc Đàm Thành Nghĩa và Giang Nghĩa hợp tác với nhau.
Đàm Quốc Đống là chìa khóa mở ra cánh cửa chiến thăng.
Điều đáng tiếc là, anh ta vắt kiệt mạng sống của mình mới mở ra được cánh cửa chiến thăng, nhưng sau khi cánh cửa chiến thăng được mở ra thì anh ta chưa kịp nhìn đã phải rời đi rồi.
Đàm Thành Nghĩa đặt một bó hoa tươi trước tấm bia.
“Quốc Đống, xin lỗi vì ba tới muộn như thế này; những năm nay con vấn luôn vất vả tìm kiếm tung tích của ba, thực sự lần nào ba cũng muốn nói với con rằng không cần tìm nữa, con nên có tương lai của riêng mình.”
“Tiếc là giọng nói của ba mãi không thể truyền đến bên cạnh con.”
“Vì để cứu ba mà con đã lựa chọn hy sinh bản thân mình, để người làm ba như ba phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
“Nếu như có thể thì ba thực sự mong người chết là ba chứ không phải con, Quốc Đống à!”
Đàm Thành Nghĩa giàn giụa nước mắt, ôm chặt lấy Vu Mỹ Lan vợ mình.
Vụ Mỹ Lan đã bật khóc, giờ đây bà ấy không thể nói được điều gì.
Cho tới bây giờ, bà ấy vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng Đàm Quốc Đống đã bị chết cháy, bà ấy cực kì mong rằng đây chỉ là một trò cười, là một trò đùa ác ý.
Nhưng đây lại là sự thật.
Chồng ra ngoài rồi, con trai chết rồi, đối với Vu Mỹ Lan, kết thúc như thế này chắc chăn không phải là một kết thúc tốt.
Nhưng cũng không phải là tệ nhất.
Chỉ có thể nói, trên đời không có chuyện vẹn cả đôi đường.
Được từng nào hay từng ấy.
Sau khi “Nhà họ Giang” chính thức thành lập, Giang Nghĩa đã dành gần một tháng để thực hiện chấn chỉnh.
Sự nghiệp của ba đại gia tộc kết hợp lại thành một, cùng nhau kiếm tiền.
Cùng lúc đó, Giang Nghĩa nhớ nhà rồi.
Anh nhớ mong người vợ vẫn còn đang ở quận Giang Nam – Đinh Thu Huyền; tính ra anh đã rời xa nhà được hơn chín tháng rồi, Đinh Thu Huyền cũng sắp sinh rồi.
Mọi việc đúng như những gì anh nghĩ.
Một giây trước anh còn đang nghĩ tới việc của vợ, một giây sau anh đã nhận được một cuộc gọi, nói rằng Đinh Thu Huyền sắp sinh rồi, bảo anh mau chóng trở về.
Giang Nghĩa hoàn toàn đồng ý.
Trước khi rời khỏi thủ đô để bay về quận Giang Nam, anh đã làm sự sắp xếp cuối cùng.