Chương 2026
Vừa nhìn đã thấy không giống người tốt.
Biết đâu là một sát thủ hay gì đó thì sao?
Nhân viên phục vụ đột nhiên trở nên cảnh giác, anh ta nói: “Tao thấy mày rất có vấn đề, có phải mày muốn làm gì xấu với quận trưởng Nguyên của bọn tao không? Nói cho mày biết, bảo vệ ở đây không phải ăn không ngồi rồi.”
Anh ta lập tức nhấn nút báo động.
Chưa đầy 10 giây, một nhóm bảo vệ lao tới, tất cả đều cực kỳ to khỏe.
Người phục vụ chỉ vào Giang Nghĩa, nói: “Mau bắt tên sát thủ này lại, anh ta muốn hại quận trưởng Nguyễn!”
Mấy bảo vệ nghe thế, tất cả họ đều trở nên cảnh giác, bao vây Giang Nghĩa.
Các nhân viên bảo vệ lần lượt rút dùi cui điện, nhà hàng này khác với những nơi khác, tất cả những người có thể ăn ở đây đều là quan viên tai to mặt lớn.
Cho nên, bảo vệ ở đây đều là những nhân viên ưu tú được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Mỗi người còn được trang bị dùi cui điện, sẵn sàng đối phó với tội phạm nguy hiểm.
Hiện giờ, trong mắt những người này, Giang Nghĩa đã trở thành tội phạm!
“Quỳ xuống, hai tay ôm đầu!” Bảo vệ quát lớn.
Nhưng Giang Nghĩa lại không làm theo lời anh ta nói, đương nhiên rồi, nếu như Giang Nghĩa làm như vậy thì anh đã không phải chiến thần Tu La.
Giang Nghĩa nhìn quanh một vòng, có thể thấy vẻ rét lạnh trong mắt anh.
“Năm xuống! Anh có nghe thấy không?”
Giang Nghĩa vân không nhúc nhích, hơn nữa còn đút tay vào túi quần, tỏ vẻ thờ ơ.
Những bảo vệ đó không thể nhịn nổi nữa.
“Cảnh cáo lần một”
“Cảnh cáo lần hai!”
“Cảnh cáo lần ba!”
Ba lần cảnh cáo không có tác dụng, bảo vệ trực tiếp xông lên, nhưng bọn họ lúng túng phát hiện một điều, đó chính là bọn họ hoàn toàn không chạm tới Giang Nghĩa!
Giang Nghĩa giống như một bóng ma, đi tới đi lui cạnh bọn họ, bọn họ cố hết sức muốn chế ngự Giang Nghĩa, nhưng còn không chạm được vào tay áo của anh.
Khoảng cách lớn đến mức không tưởng tượng nổi.
“Đây là người hay ma thế?”
Tất cả bảo vệ đều sững sờ, nhìn chằm chằm Giang Nghĩa một lượt rồi đồng loạt lao lên, nhưng Giang Nghĩa nhảy vèo qua đầu bọn họ, không để lại dấu vết gì.
Râm!
Một đám bảo vệ đụng vào nhau, cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
Lúc này, tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt.
Một người sống lù lù ngay trước mặt họ, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không bắt được.
Giang Nghĩa dường như đã chơi đủ rồi, anh chủ động đứng yên, vươn tay về phía trước và nói: “Nếu các anh muốn bắt tôi tới vậy, thì được, đến đây bắt tôi đi. Nhưng tôi nhắc nhở các anh, bắt tôi không có lợi gì cho các anh đâu.”
Chương 2027
Nguồn thiếu chương.