Chương 2077
Nhân viên bán hàng sửng sốt, sau đó nói: “Được, để tôi đi vào thông báo một tiếng.”
Khi nhân viên bán hàng bước vào, Tề Dương nhìn về hướng căn phòng phía sau, ngoài việc kỳ vọng vào Giang Nghĩa, ông ta còn kỳ vọng vào món hàng đó.
Nhưng ông ta không dám làm loạn.
Ông ta biết chuyện lúc trước là do Nhạc Huân quá càn rỡ, tự tìm đến kết cục thê thảm cho mình.
Món hàng đó cứ để Thân Lâm lấy về đi.
Điều ông ta cần làm chỉ là gặp được Giang Nghĩa!
Tê Dương kính cẩn đứng chờ ở đại sảnh, tựa như học sinh chờ giáo viên chủ nhiệm lớp đến, nào có phong thái của một ông trùm ngành công nghiệp ô tô.
Không lâu sau, Giang Nghĩa đi ra.
Một thoáng khi hai người đối diện nhau, họ biết đối phương chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Mỗi ông trùm đều có một loại khí chất rất đặc biệt, hơn nữa khi những người thông minh gặp nhau, chỉ cần một ánh nhìn, họ có thể xác định được điểm mạnh của đối phương.
Trước đây, Tê Dương lo Giang Nghĩa chỉ có tiếng không có miếng, nhưng khi nhìn thẳng vào nhau, ông ta có lòng tin với Giang Nghĩa hơn nhiều.
Tê Dương khom người, nói bằng giọng điệu cực kỳ nhún nhường: “Chào bác sĩ Giang, nghe nói y thuật của cậu hơn người, có thể cứu người chết sống dậy. Hôm nay tôi đặc biệt tới gặp cậu, hy vọng bác sĩ Giang có thể ra tay cứu giúp, để tôi giữ được tính mạng này.
Thái độ ông ta có vẻ rất chân thành.
Giang Nghĩa thuộc kiểu người ăn mềm không ăn cứng, nếu ông ta đối xử với anh một cách khách sáo và khiêm tốn đến vậy thì không lý nào Giang Nghĩa lại thấy chết không cứu.
Thật ra, nhìn tình trạng của Tê Dương hiện tại, tỉnh thần sáng láng, căn bản chẳng đi đôi với từ chết.
Tê Dương nhìn quanh một chút rồi nói nhỏ: “Bác sĩ Giang, tôi không hề nói dối cậu.
Căn bệnh của tôi rất đặc biệt, tôi muốn tìm chỗ nào đó không người rồi sẽ từ từ nói tường tận cho cậu nghe.
“Được.”
Giang Nghĩa dân Tề Dương và một gian phòng đơn rộng rãi, đây là phòng chuyên dụng để đón tiếp những bệnh nhân mắc những căn bệnh đặc thù, không tiện nói cho người khác biết, ví dụ như yêu cầu phá thai gì gì đó.
“Ở đây không có ai, hiệu quả cách âm cũng khá tốt, ông có thể nói tình trạng bệnh cho tôi nghe rồi.”
Tề Dương nhìn xung quanh, xác nhận ở đây an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Ông ta c ởi quần áo, để lộ làn da bên trong nổi những đốm văn thâm đen.
Ghê tởm, đáng sợ.
Cứ như ông ta bị nguyền rủa, vằn đen trải rộng toàn thân, trông như con mắt của ác ma.
Giang Nghĩa kinh ngạc nhìn những văn đen này. Từ trước đến giờ anh chưa từng thấy tình trạng này, thậm chí chưa từng nghe nói đến.
Những thứ này là gì?
Anh hỏi Tê Dương: “Ông phát hiện vết văn trên cơ thể từ bao giờ?”
“Khoảng mười tháng trước. Một hôm tôi đi làm về, lúc tắm rửa thì phát hiện những đốm văn này. Lúc đầu chúng rất bé, về sau càng to hơn, lan ra chăng chịt toàn thân.
Tôi về nhà cũng không dám để vợ nhìn thấy, lo bà ấy bị dọa sợ.