Chương 2084
Nghiên cứu hồi lâu, Giang Nghĩa vẫn không có bất kì phát hiện gì.
Thế là anh nhớ tới lúc đó Tê Dương có nói một câu, rõ ràng anh vẫn nhớ Tê Dương đã từng nói, sau một tiệc rượu ông ta mới mắc loại bệnh này.
Tiệc rượu?
Ở đâu?
Giang Nghĩa lập tức điều tra, chưa đến mười phút sau đã có manh mối, khách sạn hàng đầu ở quận Giang Nam – khách sạn Hằng Dự!
Tiệc ở nơi này chỉ có một chữ – đắt!
Ăn cơm ở chỗ này không chắc là sẽ ngon, nhưng chắc chắn sẽ đắt.
Ở chồ này, tổng cộng chia làm ba cấp phòng vip đồng bạc vàng, trong đó phòng vip đồng rẻ nhất cũng phải một tỷ rưỡi, phòng vip vàng thì sáu tỷ trở lên, trên nữa thì không có giới hạn.
Căn cứ vào điều tra của Giang Nghĩa, Tê Dương ăn cơm trong một phòng vip vàng, sau đó lập tức bị bệnh.
“Phòng vip vàng, Thiên Hạnh Viên!”
Giang Nghĩa lập tức gửi cho Bảo Bình một tin nhắn: khách sạn Hằng Dự, phòng vip vàng, Thiên Hạnh Viên, ngày mai bao hết toàn bộ.
Để điện thoại di động xuống.
Giang Nghĩa xoa mắt, đi ăn cơm với vợ Đỉnh Thu Huyền.
Ngày hôm sau, Giang Nghĩa một mình lái xe tới khách sạn Hằng Dự, sau khi xe dừng hẳn, anh đẩy cửa ra bước về phía cửa chính của khách sạn.
Mới đi ra khỏi mấy bước đã nghe thấy có người la lớn phía sau: “Giang Nghĩa! Là cậu sao?”
Hả?
Giang Nghĩa xoay người nhìn lại, phát hiện ở sau lưng cách đó không xa có một người đàn ông rất gầy, người không biết còn tưởng rằng đó là một con khi.
Người này là bạn hồi còn bé của Giang Nghĩa – Hâu Quang Vinh, bởi vì dáng người quá gầy, tất cả mọi người quen gọi anh ta là Khi.
“Khi?”
Giang Nghĩa rất bất ngờ, có thể gặp lại đồng hương ở nơi thế này.
Thật ra, khi còn bé Giang Nghĩa từng ở nông thôn một thời gian với ba, ngày đó Giang Nghĩa và Hầu Quang Vinh là bạn chơi rất thân, nhưng sau đó Giang Nghĩa theo ba chuyển đi nên mới mất liên lạc với Hầu Quang Vinh.
Bây giờ gặp lại, có một cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Mặc dù đã qua hơn mười năm gần hai mươi năm không gặp mặt, cậu nhóc trước đây cũng đã lớn lên trở thành đàn ông, nhưng họ vẫn có thể nhận ra được nhau.
Đây chính là tình bạn.
Hầu Quang Vinh đi đến nói: “Giang Nghĩa, nghe nói gần đây cậu sống khá tốt, còn lên làm Tổng phụ trách quận Giang Nam, giỏi thật đó.”
Giang Nghĩa xua tay: “Tôi cũng đã rời chức từ lâu.”
“Nhưng cũng là “lạc đà gầy to hơn ngựa béo”, tốt hơn nhiều so với đồ quỷ nghèo như tôi.” Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh ta tiếp tục nói: “Giang Nghĩa, hôm nay cậu cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của tên mập sao?”