CHƯƠNG 209
Có hai nghệ sĩ nổi tiếng xuất hiện, buổi lễ khai trương này có thể nói là đã làm thỏa mãn sự chờ mong của đám người.
Nhưng mà không chỉ có như thế.
“Tiếp theo, xin mời ca thần Trương Tập Hữu.”
“Xin mời thiên hậu Vương Phi Phi.”
“Mời mọi người hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mình để mời thiên hậu tiếp theo là Thái Tâm Lâm.”
“Hoan nghênh thiên vương Lưu Đức Diệp.”
“Mời mọi người thưởng thức ca khúc mới nhất của nhóm Lão Hổ, “Chuồn chuồn bay”.”
“Mời tiểu sinh nhân khí Lộc Diệc Khôn.”
Hết cái tên này đến cái tên khác vang lên một cách vang dội, mỗi một vị khách quý bước lên sân khấu đều là những người có độ nổi tiếng cao.
Lưu lượng.
Độ chủ đề.
Sự hấp dẫn của thị trường.
Những người này cộng lại có thể nói đại diện cho giới âm nhạc trong nước.
Từ người già, trung niên, đến trẻ, thiên vương thời nào cũng có.
Đây là một màn biểu diễn có cấp bậc thế giới, là một màn biểu diễn chấn động nhất, long trọng nhất từ trước tới nay ở thành phố Giang Nam.
Ông chủ của các công ty dưới sân khấu đều bùng nổ cảm xúc, bọn họ không kiềm chế được mà hét lớn.
Các phóng viên đang chụp ảnh điên cuồng, không biết là đã đổi pin bao nhiêu lần, kích động đến nỗi rưng rưng nước mắt, đây chính là một cảnh tượng chấn động mà bọn họ khó nhìn thấy được.
Nhiều thiên vương thiên hậu như thế, tùy ý mời một người từ trong nhóm đó là đã vô cùng khó khăn.
Huống hồ chi là mời hết toàn bộ.
Màn trình diễn kéo dài đến hai tiếng đồng hồ, không có thời gian dư thừa, có một vài người tình nguyện nhịn đi vệ sinh cũng phải đứng đó xem cả quá trình.
Quá rung động.
Quá hào hứng.
Cuối cùng, mấy chục ca sĩ chiếm hết cả sân khấu, đồng loạt nói: “Bây giờ là tiết mục cuối cùng, xin mời ăn sư của chúng tôi, ông La Thịnh bước lên sân khấu. Mọi người hãy cho một tràng pháo tay.”
Ở trong mắt người thường, La Thịnh không nổi tiếng, nhưng mà ở trong ngành, ông ta chính là một người dẫn dắt có cấp bậc siêu cấp.
Nhìn ông cụ bước những bước chân nặng nề lên trên sân khấu.
Tất cả mọi người dưới sân khấu đứng lên vỗ tay cho ông cụ.
Ngay cả Bách Niên cũng không thể ngồi được nữa, đứng dậy nhìn La Thịnh, trong lòng ông ta hoảng sợ không thôi, rốt cuộc là giải trí Ức Châu đã làm cái gì mà có thể mời La Thịnh xuống núi?
Phải biết vì để mời La Thịnh sáng tác bài hát, không biết là Bách Niên đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ.
Nhưng mà người ta căn bản không thèm quan tâm.
Đây là một ông cụ cực kỳ kiêu ngạo, cho đến bây giờ chỉ làm chuyện mà ông ta thích, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với tiền tài và quyền lực.