Chương 2092
Ai cũng biết ngay cả Lưu Hàn cũng chỉ là một con hàng cấp thấp khi đứng trước Mạnh Nhất.
Người có thể khiến Mạnh Nhất khúm na khúm núm, không giàu có thì cũng có quyền thế, chắc chắn là một người tai to mặt lớn.
Trong tức khắc, tất cả thôn dân đều ngây ngốc.
Vừa rồi bọn họ cười nhạo Giang Nghĩa là không có tiền mà còn giỏi giả vờ. Kết quả thì sao? Giang Nghĩa thật sự có thực lực đó được chưa? Đám người bọn họ thì ngược lại, bọn họ là một đám người ai nấy cũng ghê tởm đến cùng cực.
Sắc mặt của Lưu Hàn và những người khác rất khó coi, mặt ai cũng giống như ăn phải mù tạt, khó coi chết đi được.
Rất nhiều người trong số họ đều âm thầm hối hận, thật ra nếu suy nghĩ kỹ lại thì dù sao Giang Nghĩa cũng từng là tổng phụ trách, tuy rằng anh đã từ chức nhưng không có nghĩa là anh thực sự không đáng một xu.
Bọn họ chỉ mới thấy Giang Nghĩa và Hầu Quang Vinh chơi với nhau đã nông cạn cho răng Giang Nghĩa cũng nghèo khó như Hầu Quang Vinh, đây là một sai lầm rất lớn.
Nhưng đã quá muộn, bây giờ hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Rất nhiều thôn dân quay sang nhìn nhau, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, nếu lúc này nhảy qua tâng bốc Giang Nghĩa thì không khói quá nực cười.
Hơn nữa còn đắc tội với Lưu Hàn.
Cuối cùng, tất cả đều cúi đầu không nói được một câu nào, khá là khó chịu.
Trưởng thôn và hoa khôi thôn mới là hai người xấu hổ nhất.
Hai người xấu hổ đến nỗi không cầm nổi đũa.
Ban nấy trưởng thôn vừa nói Giang Nghĩa chỉ cừ khôi khi còn bé, lớn lên thì không còn giỏi giang như vậy nữa, trên thực tế sau khi lớn lên Giang Nghĩa vẫn không phải là người mà một nhân vật cỏn con như Lưu Hàn có thể sánh được.
Về phần hoa khôi thôn, năm đó cô ta không thể gả cho Giang Nghĩa, hiện tại lại càng không thể.
Dù thế nào đi chăng nữa, Giang Nghĩa sẽ không bao giờ thích thứ người như vậy.
Bao một phòng VỊP đồng với giá một tỷ bảy trăm năm mươi đã khiến những người dân này phấn khích hết mực thế rồi, điều này đủ chứng tỏ bọn họ thực sự chưa từng thấy qua thế đời.
Phòng VỊP vàng trị giá bảy tỷ càng là nơi mà họ không bao giờ có thể đặt chân đến.
Tuy nhiên, ngày hôm nay có một người có thể đi xem thử.
Đó là Hầu Quang Vinh.
Giang Nghĩa đứng dậy khẽ võ vai Hầu Quang Vinh: “Khi, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi đến phòng VỊP vàng ăn trưa, đừng ăn ở nơi rẻ tiền như vậy.”
Phòng VỊP đồng một tỷ bảy trăm năm mươi thực sự đã trở thành “chỗ rẻ tiền”
trong miệng Giang Nghĩa, chậc chậc, giọng điệu này thật sự quá phách lối.
Những người trong phòng đều đỏ mặt khi nghe thấy lời này.
Thật vậy, một tỷ bảy trăm năm mươi chẳng là gì đối với Giang Nghĩa cả.
Về phần Lưu Hàn, anh ta tổn thương hoàn toàn, từ nhỏ anh ta đã bị Giang Nghĩa bắt nạt hết lần này đến lần khác, tưởng răng sau khi lớn lên có thể dùng tiền để đè bẹp Giang Nghĩa, ai ngờ, anh ta lại bị Giang Nghĩa ức hiếp lần nữa.
Cảnh tượng này giống hệt như khi còn nhỏ.