Chương 2093
Anh ta bắt nạt Hầu Quang Vinh, sau đó Giang Nghĩa lại tới ra mặt giúp Hầu Quang Vinh, hơn mười hai năm trôi qua mà quá trình vẫn như vậy, không có bất kỳ thay đổi nào khác.
Lưu Hàn siết chặt năm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta thực sự muốn dạy cho Giang Nghĩa một bài học, nhưng anh ta không làm được.
Nếu bàn về đánh nhau, mười Lưu Hàn cũng không thăng được Giang Nghĩa, nếu bàn về địa vị, Lưu Hàn bị Giang Nghĩa đè bẹp dí.
Vậy phải làm thế nào?
Hoàn toàn không có cách nào so bì được!
Giang Nghĩa mạnh hơn Lưu Hàn về mọi mặt, quả thật không có so sánh sẽ không có đau thương, đây là chuyện không có cách nào khác.
“Hai vị, mời theo tôi lên lâu đến phòng VỊP vàng.” Mạnh Nhất nói.
Sau đó, dưới sự dẫn đường của Mạnh Nhất, Hầu Quang Vinh cun cút phía sau Giang Nghĩa đến phòng VỊP vàng trong ánh mắt hâm mộ, ngạc nhiên và bất lực của mọi người.
Một bữa cơm bảy tỷ chính là chuyện mà những người thôn dân này cả đời không dám nghĩ tới.
Tiền nhiều như vậy có thể mua một căn hộ trong thành phố họ, không đúng, là hai căn hộ chứ!
Ăn một bữa băng tiền hai căn hộ là xa xỉ cỡ nào chứ? Chỉ nghĩ thôi đã khiến những người thôn dân này cảm thấy không thể tin được.
Nếu sớm biết thế, họ đã đi theo Giang Nghĩa thay vì đi theo Lưu Hàn rồi.
Bây giờ có nói gì đi nữa cũng đã quá muộn.
Thật là hối hận quá!
Nhưng dù có tiếc nuối thế nào thì bữa ăn bảy tỷ cũng chẳng còn liên quan gì đến họ nữa.
Ở bên kia.
Hầu Quang Vinh đi theo Giang Nghĩa lên lầu đến phòng VỊP vàng, Hầu Quang Vinh sững sờ khi cánh cửa vừa được mở ra, đây nào phải khách sạn chứ, đây quả thật là một cung điện mà.
Ngọc ngà lấp lánh, nguy nga lộng lây.
Quả thật giống hệt như cung điện của các vương công quý tộc, giàu có đến mức khiến Hầu Quang Vinh ngại không dám nhấc chân bước vào.
Giang Nghĩa hỏi: ‘Sao lại không vào?”
Hầu Quang Vinh khoát khoát tay: “Bỏ đi, tôi vẫn không nên vào thì hơn, một người nhà nông nghèo như tôi sao có tư cách bước vào nơi cao quý như vậy? Lỡ làm bẩn sàn nhà sẽ không hay đâu.”
Loại mặc cảm tự ti này in sâu vào tận xương tủy khiến Hầu Quang Vinh ngại không dám bước vào.
Giang Nghĩa mỉm cười.
Anh không xét phải trái đúng sai, dứt khoát năm lấy ống tay áo của Hầu Quang Vinh rồi kéo anh ta vào phòng VỊP vàng.
Hầu Quang Vinh cảm thấy như thể đã qua mấy đời.
Anh ta bước vào bên trong, cảm thấy mỗi bước đi đều rất hạnh phúc, cảm thấy cuộc sống đã đạt đến đỉnh cao, thật nhiều màu sắc và bắt mắt.
“Mời hai vị ngồi.”
Giang Nghĩa ngồi xuống với Hầu Quang Vinh, Mạnh Nhất đích thân sắp xếp các món ăn, lần lượt một trăm lẻ tám món ăn được bưng lên từng món một.