Chương 2109
Hai chiếc xe Coupe màu đen phóng nhanh như bay và lướt qua ngay bên cạnh xe của Đinh Thu Huyền.
“Sao lái nhanh vậy chứ?”
Đinh Thu Huyền nhanh chóng né tránh vì sợ rằng sẽ cọ xát với họ.
Cùng lúc đó có ba chiếc xe Coupe màu đen chạy theo sau, một trong số chúng đuổi kịp xe của Đinh Thu Huyền và lái xe song song với cô.
Không ổn!
Giang Nghĩa nhíu mày, nhìn về phía trước rồi lại nhìn xe đăng sau.
Hai chiếc xe phía trước đột nhiên giảm tốc độ và áp sát xe của Đinh Thu Huyền, chiếc xe bên cạnh thì nhích lại gần, còn hai chiếc xe phía sau thì lao lên chắn xe cô lại.
Năm chiếc xe chặn đứng xe của Đinh Thu Huyền ngay trên đường.
Phía trước và phía sau đều bị chặn kín.
Không thể di chuyển được.
Tới lúc này rồi thì cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra tình hình tồi tệ. Đinh Thu Huyền kinh hãi nhìn chiếc xe trước mặt: ‘Là cướp à?”
Không giống.
Cánh cửa của các chiếc xe Coupe màu đen được mở ra. Có bốn, năm người đàn ông lực lưỡng mặc áo ba lỗ bước ra khỏi mỗi chiếc xe, ai nấy đều cao to vạm vỡ và có hình xăm sư tử và hổ trên cánh tay.
Vừa nhìn đã biết họ không phải là người tử tế gì.
Tên cầm đầu nhuộm tóc đỏ, khuôn mặt đầy vết sẹo lồi và có rất nhiều nhờn.
“Phì Trung?”
Phạm Tinh Hòa sửng sốt, cô ta biết người đàn ông này. Anh ta là trùm của vùng này và có mấy chục đàn em, quanh năm luôn tức hiếp người dân lương thiện và phá phách cướp bóc, chuyện gì cũng làm.
Những người bình thường khi nhìn thấy anh ta đều né tránh thật xa vì sợ gặp xui xẻo.
Chỉ có điều, Phạm Tỉnh Hòa không biết tại sao Phì Trung lại đuổi theo bọn họ.
“Xuống xe.”
“Mau lên, lăn xuống xe đi!”
Đàn em của Phì Trung dùng gậy sắt đập vào mui xe và không ngừng la hét.
Ba người lần lượt đẩy cửa rồi bước xuống xe.
Phì Trung vừa châm một điếu thuốc vừa hỏi: “Ba kẻ khốn nạn các người có biết phường Tiên Uyên là địa bàn của ông đây không? Vì ba người cướp địa bàn nên ông đây đã thiệt hại rất nhiều “tiền thuê” mỗi tháng đấy!”
“Những người bên ngoài biết chuyện đều nói rằng ông đây không thể bảo kê được nữa. Nếu hôm nay không lột da rút gân ba người thì thật khó mà làm tan mối hận trong lòng ông đây!”
Vừa nghe vậy, Phạm Tỉnh Hòa bèn cười hề hề và bước qua đó.
Hai tay của cô ta khoác lên cánh tay của Phì Trung, dùng cơ thể của mình liên tục cọ tới cọ lui vào người anh ta rồi nũng nịu nói: “Anh Phì Trung. Thật ra chuyện này không liên quan gì đến chúng em cả. Toàn bộ là do Giang Nghĩa đấy! Anh ta ghen tuông với Peter nên đã báo cảnh sát, vì vậy mới hại anh Phì Trung tổn thất một khoản tiền đáng kể ạ.”
“Muốn trách thì anh cứ trách Giang Nghĩa chứ tuyệt đối đừng trách cứ bọn em nhé!”
“Anh Phì Trung ơi!”